Song Trùng

Chương 447: C447: Rút thăm



Không gian hội trường của khách sạn rất rộng nhưng lượng khách tham gia đủ để lắp đầy cả hội trường. Dù mang danh là tiệc cuối năm của công ty, nhưng được chia ra làm hai đợt.

Đợt đầu tiên, cũng chính là hôm nay, khách mời chủ yếu là những vị khách có hợp tác với Tịch Thị, các danh gia vọng tộc ở các nơi trên cả nước và những vị lãnh đạo cấp cao của nhà nước. Chỉ một số nhân viên quan trọng của Tịch Thị mới được tham gia buổi tiệc đợt đầu.

Đợt thứ hai được tổ chức sau vài ngày và được dành riêng cho toàn thể nhân viên của cả tập đoàn bao gồm tất cả các chi nhánh trên cả nước. Cũng tại đây mọi người sẽ được nhận những phúc lợi vô cùng lớn, xứng với công sức mà họ đã bỏ ra cho cả một năm.

Ngay lúc này Tịch Cảnh Dương đưa mắt nhìn quanh hội trường, dù không gian rộng và rất đông người, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua anh liền biết, người anh muốn nhìn thấy nhất lại không xuất hiện.

Bé con lại lừa anh rồi.

Năm ấy cũng bộ vest lam này, anh đã từng tìm kiếm hình bóng cô bên trong toà cung điện tráng lệ và hiện tại là hội trường với không gian rộng lớn.

Kết quả của cả hai lần đều là như nhau.


Dù vậy, anh vẫn phải hoàn thành bữa tiệc ngày hôm nay.

Tịch Cảnh Dương cầm lấy ly trà chanh, đi đến đứng giữa sân khấu.

Cả hội trường lần nữa im phăng phắc, ai cũng nín thở để chờ đợi hành động tiếp theo của người đàn ông đang nắm quyền kinh tế của cả quốc gia.

Tịch Cảnh Dương nâng ly trà chanh trên tay lên, gương mặt không hề lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, vẫn là vẻ lạnh nhạt như ngày thường.

“Chúc mọi người, buổi tối vui vẻ.”

Nói xong anh uống cạn ly trà chanh của mình.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây trôi qua.

Cả hội trường:"…"

Hết…hết rồi?


Đừng nói là bọn họ đợi cả buổi tối chỉ là để nghe vị Tịch Tổng bí ẩn chưa bao giờ lộ mặt này…chúc họ buổi tối vui vẻ thôi đấy nhé?

Mục Hành dở khóc dở cười đỡ trán cầm micro đi lên sân khấu:“Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Tịch Thị suốt thời gian qua, bữa tiệc hôm nay chính thức bắt đầu! Mong mọi người sẽ có một buổi tối trọn vẹn, nếu tiếp đãi có gì sai sót mong mọi người bỏ qua.”

Anh ra hiệu cho phía hậu trường bên trong tắt đèn rồi nói tiếp:“Để mở màn cho buổi tiệc ngày hôm nay, chúng tôi đã chuẩn bị tiệc khiêu vũ mặt nạ. Tất cả mọi người có thể tham gia bằng cách đeo mặt nạ và bắt cặp bất kỳ với bất kỳ ai trong khán phòng này.”

“Đặc biệt, điệu nhảy đầu tiên của đêm hôm nay sẽ là nhảy cùng với Tịch Tổng của chúng tôi!”

Tịch Cảnh Dương thoáng thay đổi sắc mặt liếc nhìn Mục Hành một cái, nhưng anh lại mãi hăng say nói mà không để ý đến cái nhìn chết chóc của Boss đại nhân.

“Các vị khi tham gia đều sẽ có một vòng tay mang số hiệu khác nhau. Ở đây chúng tôi có một chiếc hộp mang số hiệu của tất cả mọi người. Chính tay Tịch Tổng sẽ chọn bạn nhảy cho mình. Ngoài ra, nếu có vị nào không thể tìm được bạn nhảy, có thể đến đây bóc thăm ngẫu nhiên để chọn bạn nhảy cho mình.”

Mục Hành vừa nói xong, bầu không khí trong hội trường đã thoải mái hơn rất nhiều, ai nấy đều đang háo hức chờ đợi việc bốc thăm. Bởi vì Mục Hành đã nói, chỉ cần bốc trúng ai thì người đó sẽ có thể nhảy điệu đầu tiên với Tịch Cảnh Dương, bất kể nam nữ già trẻ, đây còn không phải là cơ hội ngàn vàng để kết giao với vị đại nhân vật này sao.

Lúc này hai nhân viên phục vụ đã đem một chiếc bàn và một nhân viên khác đem theo một chiếc hộp lớn lên giữa sân khấu.


Mục Hành quay sang định nhờ Boss rút lấy một tờ giấy mang số hiệu bất kỳ bên trong hộp, thế nhưng nhìn biểu cảm trên mặt của Boss đại nhân, anh chợt nhớ ra là quên nói trước cho Boss biết chuyện bốc thăm ngẫu nhiên này.

Ha ha, giờ có giải thích cũng muộn rồi!

Đương nhiên anh biết điệu đầu tiên phải là cho Boss và Kỷ tiểu thư, nhưng anh đã đợi cả buổi tối cũng không thấy Kỷ tiểu thư xuất hiện để đưa vòng tay cho cô. Anh định giở chút tiểu xảo để Boss rút trúng số của cô ấy, tiếc là không thấy người ở đâu cả.

Vậy nên, trong chiếc hộp kia chỉ toàn là phiếu trắng, chỉ cần đợi đến lúc Boss của anh rút trúng một tấm phiếu trắng thì anh có thể tìm cớ cho anh ấy nhảy một mình. Nhưng do quá bận rộn nên anh vẫn chưa nói cho ngài ấy biết. Giờ làm sao mà ngài ấy chịu rút thăm cho được!

Vào những tình huống khó xử thế này, cái đầu lạnh của một thư ký chuyên nghiệp như Mục Hành bắt đầu nảy số. Anh lần nữa quay xuống khán đài phía dưới, nói tiếp:“Trong thời gian chờ đợi kết quả, các vị có thể lựa chọn loại mặt nạ mà chúng tôi sắp xếp.”

Nhân lúc mọi người xôn xao chọn mặt nạ do các nhân viên phục vụ đưa tới, Mục Hành nhích đến bên cạnh Tịch Cảnh Dương nhỏ giọng nói:“Đều là phiếu trắng cả. Chỉ là nghi thức thôi, sếp ơi, anh thông cảm nhé.”

…----------------…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.