Song Trùng

Chương 452: C452: Quét mã kiểm chứng



Ngay sau khi nhân viên đem máy quét đến, Tịch Hàng liền gọi Nam Cung Lục Trà cùng lên sân khấu. Ông đã lấy thân phận gia chủ tiền nhiệm của Tịch Gia ra đảm bảo, chính mắt ông nhìn thấy vòng tay của cô mang số 77 ngay từ đầu và cũng khẳng định cô gái đeo mặt nạ là người đã làm giả vòng tay.

Nam Cung Lục Trà mang theo bộ dạng uất ức đáng thương lên sân khấu, cứ như cả thế giới này đều có lỗi với cô, khiến người ta phải đồng cảm và muốn bảo vệ cô.

Còn cô gái đeo mặt nạ, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên phong thái không sợ trời không sợ đất, chẳng lấy chút e dè trước sự đe doạ đến từ phía Tịch Hàng. Ngược lại, chính khí chất này của cô, còn gây ra áp lực vô hình cho người xung quanh.

Có thể hình dung, khi Nam Cung Lục Trà rơi lệ, ai cũng muốn vì cô mà chở che bảo vệ. Còn cô gái bí ẩn vẫn chưa lộ mặt kia, nơi nào cô bước qua, thì dường như mọi người xung quanh đều trở thành vô hình. Có thể bởi vì khí chất vương giả cao quý xuất phát từ chính bên trong con người cô.

Bản thân cô không cố tỏ ra nổi bật, nhưng sự nổi bật lại vì cô mà tồn tại.

Lúc này Mục Hành nhìn diễn biến ra nông nổi này, anh biết rằng cho dù là chúa cũng không cứu nổi anh nữa rồi. Không cần biết trong số hai người ai mới là người mang vòng hiệu số 77 thật, thì anh cũng chết chắc!


Cũng may đến giờ vị kia của Boss vẫn chưa xuất hiện, nếu không Boss của anh có thể sẽ vì cô mà lật mặt với hai nhà Nam Cung Gia và Kỷ Gia cùng lúc mất.

Có điều, cô gái đeo mặt nạ kia khiến anh có chút tò mò. Trong danh sách khách mời không hề có người nào như cô cả, vậy cô là ai? Chẳng lẻ là người mà Boss đặc biệt sắp xếp để đối phó với Nam Cung tiểu thư kia?

Công nghệ vòng tay số hiệu kia, chính là sản phẩm được làm từ tay của vợ Boss, chuyện xảy ra sơ sót hầu như là không thể xảy ra.

Cô gái đeo mặt nạ trông có vẻ vô cùng tự tin, không giống như đeo vòng giả. Còn Nam Cung Lục Trà thì không cần nhắc đến, anh thừa biết vòng của cô ta không thể nào là thật được rồi.

Nhưng mà, trong thời khắc rối rắm này, Boss của anh ở đâu rồi hả! Vị cầm mic nói lung tung gây chuyện kia là cha của anh đó Boss ơi! Tôi chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, sao dám bật lại cha của Boss được chứ!

Ai đó làm ơn cứu tôi ra khỏi đây đi, tôi không muốn đứng chung với mấy con người ma quỷ này thêm một giây một phút nào nữa!

Trên sân khấu, khi Nam Cung Lục Trà và cô gái đeo mặt nạ cùng tiến đến chỗ máy quét, Tịch Hàng liền dùng mắt ra hiệu cho nhân viên quét mã. Anh chàng nhân viên ngầm hiểu ám thị, liền hướng về hai cô gái mà đưa ra yêu cầu:“Xin lỗi, phiền hai vị tháo vòng tay ra để chúng tôi kiểm tra.”

Nam Cung Lục Trà không chần chừ gì mà lập tức tháo ra, đưa cho nhân viên quét mã.

Trong khi đó, cô gái đeo mặt mạ lại hơi cau mày, không muốn tháo vòng tay ra.

Chính hành động này càng khiến cho Tịch Hàng dễ dàng điều hướng dư luận:“Sao thế cô bé? Sao lại không dám tháo ra? Chẳng phải ban nãy cô bé còn hùng hồn khẳng định vòng tay của bản thân là thật lắm mà?”


Bên dưới trong thấy thái độ chần chừ của cô gái đeo mặt nạ, liền nổi lên một trận xôn xao.

“Chẳng lẻ là giả thật ư? Nếu không sao lại không dám để kiểm tra chứ?”

“Rốt cuộc là tiểu thư nhà nào thế? Gan cũng quá lớn rồi.”

“Trông xinh xắn thế kia, nhưng bụng dạ lại quá sâu. Đã không có chống lưng, lại đi gây hấn với vị tiểu thư nhà Nam Cung, e là cô gái đó đêm nay khó lành lặn rời khỏi buổi tiệc này rồi.”

Những lời bàn tán ngày một nhiều, ai nấy cũng nghi ngờ tính chân thực của cô gái bí ẩn. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, cô vẫn làm như không nghe thấy người khác nói gì, từ tốn tháo chiếc vòng trên tay ra.

Nhân viên phục vụ đắc ý định giơ tay ra nhận lấy chiếc vòng, thì bất chợt cô gái mặt nạ rụt tay lại, khiến mọi người được phen sửng sốt.


Cô gái khẽ nhếch môi nói:“Mỗi mã QR đều sẽ có một mã code, vừa hay tôi lại muốn kiểm tra bằng mã code hơn.”

Tịch Hàng có chút sốt ruột, mã code gì chứ? Sao ông lại không ai nói cho ông biết? Rốt cuộc là bộ phận của làm sản phẩm này đang nghĩ gì vậy hả?

“Không cần phiền phức như vậy, cứ để nhân viên quét mã cho nhanh.” Tịch Hàng không nhịn được mà tìm cớ thúc giục.

Nam Cung Lục Trà cũng thấp thỏm không thôi, cô ta cũng không biết đến chuyện mã code, liền quay sang Tịch Hàng để cầu cứu.

Riêng cô gái đeo mặt nạ, cô vẫn giữ nguyên thái độ tự tin của bản thân rồi yêu cầu:“Làm sao tôi biết được, khi tôi đưa vòng tay ra, các người sẽ khiong tráo nó chứ? Để công bằng, không phải là mỗi người nên đọc mã code của mình ra hay sao?”

…----------------…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.