Song Trùng

Chương 472: Công tước Raphael



Elmich nheo mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt. Tuy ông từng gặp cô và Thiếu Đế lúc còn nhỏ, nhưng về sau vì quan hệ gay gắt giữa hai người và quốc vương Sigrid, nên có thể nói đây là lần đầu ông nhìn thấy cô ở bộ dạng trưởng thành.

Gen của hoàng thất quả thật rất tốt, chỉ cần không phải là máu bẩn - một dòng máu không thuần chủng, thì ngoại hình nhất định sẽ vô cùng nổi trội.

“Người không ở bên ngoài cùng quốc vương tiếp đón những vị khách quý ở các quốc gia láng giềng, lại đến đây tìm thần có chuyện gì thế, thưa Điện Hạ đáng kính?”

Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn Tịch Cảnh Dương đã bị hai tên thị vệ của Elmich đỡ dậy và chuẩn bị đưa đi, lạnh giọng nói:“Hoặc là buông anh ấy ra, hoặc là không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.”

Elmich cũng không giữ được sắc mặt tốt nữa, nói gì thì ông cũng là thân tín, một trong Thất Tinh Hộ Sứ của quốc vương, vậy mà một đứa nhóc còn chưa đến tuổi trưởng thành như Kỷ Thần Hi, lại dám đứng trước mặt ông ra lệnh, cô vẫn chưa nhìn rõ địa vị của họ hiện tại ở R Quốc này là như thế nào sao?

Quốc vương Sigrid sẽ vì một cô công chúa bình hoa mà trách tội trọng thần là ông chắc? Elmich cảm thấy đã cho cô đủ mặt mũi với hai tiếng Điện Hạ kia rồi, nếu như cô còn không biết điều như thế, vậy thì hãy để ông thay cho quốc vương dạy dỗ cô.

“Điện Hạ, cậu ta là thuộc hạ của tôi, sao tôi lại không thể đưa đi?”

Kỷ Thần Hi nhếch môi cười lạnh:“Từ khi nào Công Tước Raphael trở thành thuộc hạ của ông thế?”

Elmich ôm bụng cười lớn, một nụ cười mỉa mai đáp:“Điện Hạ, hiện tại ở R Quốc có bao nhiêu vị công tước, người không biết sao? À mà thần quên mất, quốc vương vốn dĩ không cho Điện Hạ đáng kính của chúng tả động vào chính sự của đất nước, nên làm sao mà cô biết được.”

Ở R Quốc, phàm là người dân bình thường, chỉ cần có chú ý đến tin tức, đều sẽ biết ai được phong tước vị nào. Cho dù là một đứa bé năm tuổi đi nữa, thì vẫn có thể biết tên của những người được phong tước là ai với ai, mà chẳng cần phải tham gia vào bất kỳ chính sự của quốc gia mới có thể biết được. Vậy nên ý tứ từ lời nói của Elmich, chính là đang mỉa mai Kỷ Thần Hi là một công chúa phế vật, kém hiểu biết.

Bị người khác mỉa mai, Kỷ Thần Hi không những không tức giận mà còn mỉm cười đáp lời:“Ngay cả tên phò mã của bổn Điện Hạ mà công tước Elmich đây cũng không biết, xem ra ông cũng nên về hưu được rồi, tuổi già sức yếu lại còn không có hiểu biết, thì có ích gì cho đất nước này ngoại việc ăn hại đây?”

So với việc nói bóng nói gió để châm biếm, Kỷ Thần Hi thích chửi thẳng mặt hơn, đặc biệt là đối với những kẻ không não, họ sẽ không hiểu được lời châm biếm mà cô nói, vậy thì chẳng bằng cứ nói thẳng ra.

Elmich ngay lập tức đen mặt:“Điện Hạ, công tước là tước vị cao nhất mà một quý tộc có thể đạt được, cậu ta, xứng sao?”

Elmich chỉ tay vào Tịch Cảnh Dương vô cùng khinh bỉ nói. Ông thật sự công nhận Tịch Cảnh Dương là đại biểu cho bốn chữ tuổi trẻ tài cao. Thế nhưng, muốn có được tước vị cao nhất của R Quốc khi cậu còn chẳng phải người của R Quốc, thì thật sự là còn khó hơn lên trời.

Tuy đúng là có quy định, phò mã của công chúa điện hạ sẽ được thăng làm công tước, nhưng cậu ta và cô công chúa bình hoa kia vốn chẳng còn quen biết nhau, sao lại biến thành phò mã rồi cơ chứ?

Chắc không phải vì cô công chúa này trông thấy cậu có chút tư sắc, liền nổi máu d** đ***? Tương lai đất nước sau này nếu lỡ thật sự giao cho cô, e rằng cường quốc đứng đầu thế giới như R Quốc, sớm sẽ trở thành thuộc địa của quốc gia khác mà thôi.

Kỷ Thần Hi nhận ra sắc mặt của Tịch Cảnh Dương càng lúc càng không ổn, hai má anh đỏ lên, trán toát mồ hôi lạnh, nếu còn không giúp anh giải thuốc, thì nhất định sẽ xảy ra chuyện ngay.

“Tóm lại ông có thả người hay không?” Kỷ Thần Hi đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn hỏi.

Elmich vẫn làm như nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt của thiếu nữ trước mặt, quay mặt ra lệnh cho người đưa Tịch Cảnh Dương đi.

Chỉ có điều, khi ông vừa xoay người lại, trên cổ bỗng truyền đến một cảm giác hơi nhói và ẩm ướt. Đến khi ông kịp hoàn hồn nhìn xuống thì cổ áo trắng đã bị nhuộm thành một mảng đỏ tươi bởi máu. Ông không tin được mà đưa tay bịt chặt miệng vết thương ở cổ, kinh hoàng nhìn cô gái với con dao găm vẫn còn dính máu. Vẻ mặt bình tĩnh đó của cô khiến sống lưng ông lạnh buốt.

Hai tên thị vệ cảm nhận được mùi máu tanh, còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì mỗi người rên lên một tiếng ngồi ngã khuỵu xuống đất. Tịch Cảnh Dương thì được cô gái nhỏ trong chiếc váy màu xanh lam kịp thời đỡ lấy.

Kỷ Thần Hi khẽ lay người đàn ông của cô, nhưng hoàn toàn không phản ứng lại. Người của anh lúc này rất nóng, nóng đến mức Kỷ Thần Hi cảm thấy hoảng sợ.

Cùng lúc ấy sau lưng cô vang lên một tiếng phịch, không cần nhìn cũng biết là lão Elmich đã ngã xuống. Nhưng đi kèm với đó là giọng điệu có chút bất cần và chế giễu:“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, nếu thật sự muốn ra tay, nhất định phải dứt khoát một chút, nếu không kẻ thù sẽ có hội kéo em bồi táng cùng đấy.”

…----------------…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.