Cô thấy các tòa nhà ký túc xá được xây dựng hiện đại và sang trọng, tạo nên một không gian sống thoải mái cho sinh viên. Các khuôn viên xanh tươi, sân cỏ mướt mát và các khu vực ngoài trời được trang trí đẹp mắt, tạo điểm nhấn cho khuôn viên.
Cô đi qua một số khu vực chung như phòng học, phòng sinh hoạt cộng đồng và nhà hàng sinh viên. Các khu vực này được trang bị đầy đủ tiện nghi và được thiết kế để đáp ứng nhu cầu học tập và sinh hoạt của sinh viên. Kỷ Thần Hi thầm cảm thấy so với viện công nghệ MIT trong trí nhớ của cô cách đây vài năm trước, Đại học A cũng không thua kém quá nhiều.
Trên đường đi, cô cũng gặp một số sinh viên khác đang tham gia các hoạt động ngoại khóa, như chơi cầu lông, đá bóng, hoặc tham gia các câu lạc bộ và tổ chức sinh viên. Sự năng động và hứng khởi của các sinh viên đã thật sự khiến cho Kỷ Thần Hi cảm nhận được nhiệt huyết sôi nổi của tuổi trẻ.
Sau khi dạo quanh khuôn viên ký túc xá, Kỷ Thần Hi quyết định trở về phòng ký túc. Cô nhập mã vào khóa cửa và bước vào phòng mới của mình. Phòng rộng rãi và thoáng đãng, được trang bị đầy đủ nội thất và tiện nghi cần thiết.
Hiệu trưởng vốn đã chuẩn bị phòng dịch vụ cũng là phòng ký túc đơn cho cô, nhưng Kỷ Thần Hi lại từ chối và chọn phòng bình thường và sẽ có ba người khác sẽ trở thành bạn cùng phòng với cô.
Về vấn đề không chọn phòng đơn dù cô thích yên tĩnh, chỉ đơn giản là phòng ngừa trường hợp nửa đêm có người nào đó cố ý trèo tường vào mà thôi. Chắc hiện tại người đó cũng đã biết, chuyện cô gạt anh việc sinh viên bắt buộc phải ở ký túc xá rồi, xem ra thời gian tới cô phải tá túc ở trường mới được.
Khẽ đưa mắt nhìn quanh phòng, ba chiếc giường còn lại đều đã được trang trí và sắp xếp đồ đạt cẩn thận, chỉ còn duy nhất một chiếc giường ở bên cạnh cửa sổ là vẫn còn trống, xem ra cô thật sự là người đến muộn nhất.
Cuối cùng, Kỷ Thần Hi đi đến rồi ngồi xuống giường và nhắm mắt lại thư giãn một chút. Cô có thể cảm nhận được ánh nắng chiếu vào phòng, tạo nên một không gian ấm áp và yên bình, vô cùng dễ chịu.
Lúc này cánh cửa phòng được mở ra, ba cô gái đang cười nói vui vẻ với nhau cùng đi vào phòng, vừa trông thấy bóng người ngồi trên giường, một cô gái trong số đó đã tiến lên nhiệt tình chào hỏi.
“Bạn học, cậu là thành viên cuối cùng của phòng chúng ta đúng không? Ban nãy chúng tớ định đợi cậu cùng đến căn tin, tiếc là tớ đói quá, xin lỗi nhé!”
Hai cô gái còn lại cũng mỗi người một câu vui vẻ nói.
“Chúng ta đều là năm nhất mà đúng không, sẽ còn nhiều cơ hội nên cậu đừng giận nhé!”
“Phải rồi bạn học, cậu tên là gì thế?”
Nghe thấy giọng nói, Kỷ Thần Hi từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía ba người bạn cùng phòng, để lộ gương mặt với độ nhận diện cực cao kia, khiến cho cả ba cùng lúc đứng hình, không thốt nên lời.
Kỷ Thần Hi khẽ nhoẻn miệng đáp:“Xin chào.”
Đã quá quen với việc bị xem là học sinh cấp ba, Kỷ Thần Hi cũng chẳng bận tâm đến việc bản thân lớn hơn những bạn học năm nhất này tận sáu tuổi.
“Đường…Đường Tử…cậu ấy nói, cậu ấy tên gì thế?”
Mắt của Mục Duyệt Hề không thể nào mở to hơn được nữa, căng thẳng nhéo tay người bên cạnh hỏi.
Đường Tử của lúc này cũng sớm không cảm nhận được cơn đau ở cánh tay nữa, mím chặt môi không biết nói gì.
Triều Nguyệt là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh sớm nhất nhưng cũng là người kích động nhất, cô che miệng hét lên trong tâm trạng cực kỳ phấn khích:“Trạng nguyên điểm tuyệt đối! Tôi là bạn cùng phòng của trạng nguyên ba ba!”
Đường Tử và Mục Duyệt Hề quay sang nhìn nhau rồi cùng phấn khích hét lên.
Kỷ Thần Hi muốn ngăn lại cũng đã quá muộn. Tình cảnh này có phải có gì đó không đúng đúng không? Trên mấy đoạn clip ngắn và phim truyền hình cẩu huyết lúc mười bảy giờ nói về bạn cùng phòng, tất cả đều là giả sao?
Kỷ Thần Hi không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Cô nhìn chằm chằm vào ba người bạn cùng phòng, cảm thấy mình như đang ở trong một bộ phim hài. Từ trước đến nay, cô rất sợ bản thân trở thành trung tâm chú ý, vì nó thật sự rất phiền phức.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút hối hận không thôi, vì sao ngày đó lại nhận lời mời của Tịch Cảnh đăng tham gia cái chương trình truyền hình nhảm nhí kia, khiến độ nhận diện của cô bây giờ cao đến mức không tưởng.
Mục Duyệt Hề và Đường Tử, hai người bạn cùng phòng của Kỷ Thần Hi, vẫn đang giữ nguyên biểu cảm kinh ngạc và bất ngờ. Họ không thể tin vào việc mình lại chung phòng với học thần điểm tuyệt đối như vậy.
Mục Duyệt Hề không thể kìm nén được sự tò mò trong lòng mà lên tiếng hỏi:“Trạng nguyên ba ba, cậu không trêu chúng tớ đâu đúng không? Cậu đáng lý phải được sắp xếp cho phòng ký túc đơn, chứ sao lại vào phòng này của chúng tớ vậy?”