Song Trùng

Chương 496: Có danh có phận



Bởi vì Kỷ Thần Hi không đem theo bất cứ thứ gì nên chẳng cần tốn thời gian để sửa soạn, vì mấy ngày tới cô cũng không có thời gian để đến trường nên cũng không quá gấp gáp.

Ngồi bấm điện thoại một lúc, những người bạn cùng phòng của cô đã thay quần áo xong, xúng xính đi đến giường của Kỷ Thần Hi để thúc giục cô.

“Hi Thần sao cậu còn ngồi đó, chúng ta mau đi thôi!”

Kỷ Thần Hi nhìn đồng hồ trên điện thoại, chỉ mới hơn mười phút trôi qua kể từ lúc cô gọi cho Tịch Cảnh Dương, vậy nên vẫn còn gần hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn, những người bạn này của cô có cần gấp đến vậy không? Dù nghĩ thế cô vẫn bất lực thở dài:“Đi thôi.”

Một nhóm bốn cô gái với vẻ ngoài ưa nhìn đi cùng nhau nhanh, chóng thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, nhất là những nam sinh độc thân.

Lần này để tránh những phiền phức không đáng có, các bạn cùng phòng của cô đã giúp cô hoá trang đôi chút với cặp kính gọng bạc không tròng, một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng tạo nên sự năng động, dù vẫn khá nổi bật thì cũng không dễ dàng bị nhận ra.

Thế nhưng ba cô gái còn lại vẻ ngoài cũng vô cùng bắt mắt, thế nên cứ thoáng chốc lại có người chạy đến xin Zchat của họ. Có lẽ không phải lần đầu, nên các cô gái dễ dàng từ chối một cách khéo léo, rồi kéo nhau vui cười chạy về phía cổng trường.

Vừa ra đến cổng họ liền trông thấy một chiếc SUV màu đen bắt mắt đang được đậu gần đó. Sự chú ý của họ nhanh chóng được hướng về thân xe, và đặc biệt là về thân ảnh người đàn ông đang dựa lưng vào xe nghe điện thoại.

Người đàn ông đó có một vẻ ngoài xuất chúng, thu hút mọi ánh nhìn từ xa. Chiếc sơ mi trắng ôm sát cơ thể anh ta, khoe trọn vẻ lịch lãm và cuốn hút của cơ bắp săn chắc. Ánh nắng mặt trời chiếu sáng qua những sợi tóc đen nhám của anh, tạo ra những ánh sáng rực rỡ như kim cương.

Kỷ Thần Hi khá ngạc nhiên vì không ngờ anh lại đến nhanh như thế, nhưng trông thấy anh đang nghe điện thoại nên cô quay sang nói với những người bạn của mình:“Đợi một chút, để anh ấy nghe điện thoại xong đã.”

Đường Tử không kiềm được sự phấn khích, y như lần đầu nhìn thấy Kỷ Thần Hi, chỉ tay về phía Tịch Cảnh Dương hỏi:“Hi Thần, anh ấy…anh ấy là anh trai Tiêu Tiêu sao?”

Triều Nguyệt đã sớm không thể dời mắt khỏi mỹ nam trước mặt nhưng vẫn sửa lời của Đường Tử:“Cậu hỏi gì thế? Phải hỏi là, anh ấy là bạn trai của Hi Thần đúng không?”

Kỷ Thần Hi thoáng cong môi lắc đầu phủ nhận:“Không phải.”

Tịch Cảnh Dương vừa cúp máy liền nhìn thấy Kỷ Thần Hi đang đứng cùng ba cô gái khác từ xa, dù hiện tại cô đang hoá trang đơn giản nhưng anh vẫn nhận ra ngay chỉ bằng cái liếc mắt. Anh vừa đi về phía cô thì lại trùng hợp nghe thấy câu trả lời phủ định kia, bước chân bỗng khựng lại, nụ cười trên môi cũng dần biến mất.

Lúc này chỉ duy nhất Kỷ Thần Hi đứng quay lưng lại nên không biết anh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, chỉ có ba người bạn của cô giây trước còn hào hứng trước mỹ nam nhan sắc khuynh thành, giây sau liền bị khí thế lạnh lẽo xung quanh anh doạ cho sợ hãi.

Mục Duyệt Hề mấp máy môi muốn nhắc nhở Kỷ Thần Hi đừng nói nữa, vị kia nhà cậu hình như nổi giận rồi. Cô sợ Kỷ Thần Hi còn nói nữa thì người nào đó sẽ giống mấy tổng tài ác ma trong tiểu thuyết, đem Kỷ Thần Hi nhốt lại, giam cầm cô ấy trong biệt thự hàng trăm nghìn mét vuông.

Không chỉ Mục Duyệt Hề nghĩ thế mà cả Đường Tử và Triều Nguyệt không hẹn nhưng lại có cùng suy nghĩ ngớ ngẩn ấy.

Chỉ có điều, câu nói sau đó của Kỷ Thần Hi khiến cả ba suýt nữa thì rớt cằm xuống đất, vì vừa biết được một tin tức chấn động.

Kỷ Thần Hi mỉm cười, trong nụ cười ấy không che giấu được niềm hạnh phúc mà nói:“Anh ấy không phải bạn trai mình nữa, chúng mình đã đăng ký rồi, hiện tại anh ấy là chồng của tớ.” Người đàn ông của cô có danh có phận đàng hoàng, cô không ngại chia sẻ điều đó với mọi người.

Luồng không khí lạnh đến nhanh và đi cũng rất nhanh. Nhìn thấy biểu cảm vô cùng đặc sắc của ba cô bạn, Kỷ Thần Hi hơi nhướn mày quay người lại, liền trông thấy bộ dạng cười ngây ngô như một tên ngốc của đó, cô cũng không nhịn được mà phụt cười:“Anh nghe thấy rồi?”

Tịch Cảnh Dương không trả lời ngay, đi đến bên cạnh nhẹ nhàng dùng bàn tay to lớn của mình phủ lên bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cô, hướng về phía ba cô bạn cất tiếng:“Chào các em.”

Cẩu lương đến một cách bất ngờ khiến ba cô gái cùng lúc lúng túng, vội gật đầu chào lại anh.

Lúc này còn đâu dáng vẻ lạnh lùng như tảng băng ban nãy, mà chỉ còn lại một người đàn ông với vẻ ngoài vô cùng xuất sắc lại còn rất thân thiện. Cả ba người nhìn nhau bằng ánh mắt hoài nghi nhân sinh, tự hỏi đây là cùng một người sao?

…----------------…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.