Song Trùng

Chương 503: Tương lai của chính mình chẳng ai có thể bôi đen được



Kỷ Thần Hi đi ngược lại để đến WC tìm mấy người bạn của mình, nào ngờ mới đi được mấy bước thì lại nhìn thấy ba người đang đứng cãi nhau với một cô gái khác, cô hơi nhíu mày rồi đi đến chỗ của họ, vừa đến gần liền nghe tiếng cãi nhau của hai bên.

“Thường dân như mấy người mà cũng dám bước vào chỗ cao cấp thế này sao? Đừng nói là trà trộn vào để câu dẫn đàn ông nhằm đổi đời đấy nhé?”

“Lục Linh Nhi! Cô nói năng cho cẩn thận, nếu không đừng trách tôi kiện cô tội phỉ báng!”

“Cô đừng ý vào gia đình có chút tiền thì coi thường người khác, cô không tự hỏi bản thân vào được Đại học A bằng cách nào à?”

“Cô giàu nhất, cô là đại tiểu thư, chúng tôi không so được với cô và cũng chẳng muốn so. Vì vậy xin mời đại tiểu thư cao quý cút sang một bên để chúng tôi đi, đừng làm phiền nhã hứng dùng bữa của thường dân như chúng tôi!”

Lục Linh Nhi bị ba người nói đến đỏ mặt tía tai vì tức giận, giơ tay lên chuẩn bị đánh người. Nhưng ba người bạn của Kỷ Thần Hi cũng không phải đèn cạn dầu mặc cho người khác bắt nạt, Mục Duyệt Hề - bạn cùng khoa kinh tế với Lục Linh Nhi giơ tay lên chặn lại tay của đối phương, rồi mạnh tay đẩy ngã cô ta.

Hai tên vệ sĩ sau lưng Lục Linh Nhi thấy vậy liền hùng hổ đi đến chuẩn bị cho ba cô gái một trận, nào ngờ vừa đi được hai bước thì đã bị một bóng người mảnh khảnh chặn trước mặt.

Lục Linh Nhi lúc này còn đang chật vật vì đôi giày cao gót nên không thể đứng dậy, tức giận hét lên:“Các người còn không mau dạy dỗ ba con tiện nhân kia một bài học cho tôi, có tin tôi nói với cha tôi đuổi hết các người đi không!”

Hai tên vệ sĩ lập tức đen mặt, hung ác đe doạ cô gái trước mặt:“Mau tránh ra!”

Kỷ Thần Hi bình tĩnh nhìn đồng hồ trên tay khẽ đếm:“Năm…bốn…ba…hai…một, zero.”

Lời vừa dứt nhóm bảo an áo đen đã chạy đến, bao vây lấy họ.

Kỷ Thần Hi khẽ mỉm cười, nói với hai tên vệ sĩ sắc mặt đã tái xanh từ lúc nào không hay bằng giọng điệu vô cùng hoà nhã:“Các anh không biết…hậu quả gây chuyện bên trong Kim Đỉnh Lâu lớn như thế nào à?”

Phía bên ngoài có thể bảo an sẽ không để tâm đến trừ khi sự việc quá nghiêm trọng, còn nếu xảy ra ở khu vực bên trong thì đừng nói là đánh nhau, chỉ cần lớn tiếng cãi nhau thôi, thì cũng đủ để ghi vào sổ đen của toàn bộ chuỗi nhà hàng của Kim Đỉnh Lâu rồi.

Nhóm bảo an vừa chạy đến liền nhận ra Kỷ Thần Hi và ba người bạn của cô là người đi cùng ông chủ của họ ban nãy, biểu cảm trên mặt liền thay đổi.

Kỷ Thần Hi đi về chỗ ba người bạn của mình hỏi thăm họ có sao không, biết được chỉ có họ ra tay chứ cô gái còn ngồi trên đất chưa kịp làm gì, thì mới yên tâm gật đầu bảo cả ba đi theo cô.

Kỷ Thần Hi cũng không quên nở nụ cười thân thiện nói với đội trưởng đội bảo an:“Vị tiểu thư kia uống nhiều nên sinh bệnh rồi, các anh giúp vệ sĩ của cô ấy đưa cô ấy đến bệnh viện nhé.”

Lục Linh Nhi sửng sờ mất mấy giây khi nhìn vừa nhìn thấy Kỷ Thần Hi, nhưng những lời sau đó của cô gái khiến cô định thần lại tức giận quát:“Cô mới bệnh đấy! Cả bốn người các cô đều là đồ bệnh…ưm…ưm…”

Lời còn chưa kịp mắng thì đã bị hai vệ sĩ riêng của cô giữ lại, đã thế hai tên vô dụng đó còn cười hề hề với đám bảo an, liên tục xin lỗi họ, nói cô uống nhiều nên mới gây chuyện, rồi còn cưỡng chế đưa cô rời đi. Cả đời của Lục Linh Nhi chưa bao giờ gặp phải chuyện nhục nhã như thế, cô thề phải khiến cho những kẻ biến cô thành trò cười phải trả giá. Đương nhiên, việc đầu tiên cô làm chính là tống cổ hai tên vệ sĩ vô tích sự, được việc thì ích, báo hại thì nhiều rồi!

Tuy ban nãy rất mạnh miệng nhưng Mục Duyệt Hề không khỏi lo lắng ngoái đầu nhìn lại, mím môi nói:“Xin lỗi, kéo các cậu vào phiền phức rồi. Nghe nói nhà cô ta có quyền có thế, lỡ như cô ta tìm cách trả thù…”

Suy cho cùng bọn họ cũng chỉ vừa quen biết không lâu, không gọi là quá thân thiết, nếu kéo nhau cùng xuống nước, Mục Duyệt Hề sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi.

Đường Tử và Triều Nguyệt nhìn nhau rồi bật cười, vỗ vai Mục Duyệt Hề an ủi.

“Sợ gì chứ, cô ta chẳng phải có tiền thôi sao? Nếu lợi hại như thế thì cứ khiến nhà trường đuổi học mình đi. Còn nếu cô ta làm được thật, thì cùng lắm tớ về lại Nam Thành học đại học ở đó thôi.” Đường Tử là trạng nguyên của Nam Thành, với bảng điểm của mình cô hoàn toàn không lo việc không có trường nào nhận cô.

Triều Nguyệt cũng không kém cạnh. Tuy không phải trạng nguyên tại quê nhà như ba người còn lại, nhưng thành tích các môn ngoại ngữ của cô vô cùng đáng nể, khi có thể thông thạo bốn loại ngôn ngữ khác nhau không bao gồm tiếng mẹ đẻ. Vì vậy, cô cũng tán thành lời của Đường Tử. Dù có bị cường quyền buộc thôi học đi nữa, thì tương lai của họ chẳng một ai có thể bôi đen được, trừ khi bản thân họ không đủ năng lực và không biết cố gắng mà thôi.

…----------------…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.