Sau một lúc hồi tưởng, Tịch Cảnh Dương gật gật đầu đáp:“Ừm, anh vẫn nhớ. Lúc đó hình như em cũng đã có thành kiến với anh ta rồi, vậy sao lại cứu người?”
Kỷ Thần Hi nghiến răng giải thích:“Ngày đó em thật sự tình cờ phát hiện anh ta đang thoi thóp ở gần khu biên giới, động lòng trắc ẩn cứu anh ta một mạng. Nào ngờ…cứu nhầm một tên cầm thú!”
Tịch Cảnh Dương lúc này bắt đầu suy ngẫm, xong lại tự bật cười với suy nghĩ không tưởng của bản thân, nói đùa:“Chắc không phải lúc đó Evan điều trị cho anh ta, xong anh ta quay ra giở trò đồi bại gì với người ta đấy chứ?”
Anh quen biết Mặc Bắc Hàn đủ lâu để nhận định, anh ta không phải loại người đó, nhưng ngoại trừ lí do này thì không còn lí do nào khiến cho thái độ của Kỷ Thần Hi đối với Mặc Bắc Hàn lại bài xích nặng nề như thế. Chưa kể lần chạm mặt ở bệnh viện, phản ứng hoảng loạn nhất thời của Evan khi nhìn thấy Mặc Bắc Hàn cũng có chút kỳ lạ.
Dù lời nói nửa thật nửa đùa, nhưng Tịch Cảnh Dương lại có thể khẳng định chắc chắn bảy mươi phần trăm. Kỷ Thần Hi cũng rất nhanh xác nhận suy nghĩ của anh, cô bực dọc kể lại.
Khi cứu Mặc Bắc Hàn từ biên giới về, Kỷ Thần Hi đã ném người cho Evan để cậu cấp cứu. Sau đó cô vô tình phát hiện ra thẻ quân nhân Nước Z trong quần áo của Mặc Bắc Hàn. Cũng vì lí do này, cô sẽ không để anh ta chết. Có thể nói cô làm điều này cũng là vì ông ngoại chưa từng gặp mặt của cô.
Thế nhưng khi cô quay lại phòng bệnh, lại chứng kiến một cảnh tượng mà cô không bao giờ quên được.
Đứa trẻ vị thành niên đang bị một người đàn ông toàn thân là băng gạc, cùng ánh mắt dữ tợn dè dưới thân. Với sức lực lúc đó của Evan, việc kháng cự là như không thể.
Kỷ Thần Hi ngay lập tức phản ứng lại, cầm lấy chiếc bình hoa cạnh đó ném mạnh vào đầu của Mặc Bắc Hàn. Cùng lúc chiếc bình vỡ thành từng mảnh vụn, anh ta cũng chìm vào hôn mê lần nữa cùng vớt vết thương rướm máu sau đầu.
Chưa dừng lại ở đó, cô cũng rút súng ra chỉa thẳng vào đầu Mặc Bắc Hàn cùng ánh mắt lạnh tanh. Evan còn đang trong cảm xúc hoảng loạn vội nhào đến ôm lấy cô để ngăn cản. Chính lúc ấy cậu cũng không hiểu vì sao lại muốn bảo vệ một kẻ vừa mạo phạm đến bản thân.
Kỷ Thần Hi thừa nhận bản thân đã mất kiểm soát khi nhìn thấy có kẻ động vào người nhà của cô, nhưng cũng rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh, quay sang ôm lấy Evan để trấn an cậu.
Dù tư tưởng và suy nghĩ của họ có trưởng thành đến đâu đi nữa, thì suy cho cùng bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, đối mặt với loại chuyện đó làm sao có thể không sợ hãi cho được.
Lúc ấy cô nhìn Mặc Bắc Hàn bằng ánh mắt hận không thể đem anh ném xuống biển cho cá ăn. Cô cảm thấy anh nên biết ơn vì bản thân là quân nhân Nước Z, nếu không cô tuyệt đối khiến anh chết không toàn thay.
Sau cùng cô vẫn nén phẫn nộ trong lòng, tự tay cầm máu vết thương trên đầu cho anh ta trước, đến khi đảm bảo anh ta không chết vì mất máu được nữa, cô liền đem người đến ném cho Tịch Cảnh Dương, nhờ anh chăm sóc đến khi anh ta bình phục thì trả người về Nước Z.
Mục tiêu ban đầu của Kỷ Thần Hi chính là cứu người, cô không thể để quân nhân Nước Z chết trên đất của R Quốc. Nhưng xảy ra loại chuyện này cô không thể đảm bảo bản thân đủ bình tĩnh để giữ Mặc Bắc Hàn lại, cô sợ ngày đẹp trời nào đó cô sẽ thật sự không kiềm chế được mà nổ súng.
Nghe câu chuyện của Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương khẽ cau mày:“Tiểu Hi, anh không muốn bênh vực ai hết, nhưng có khi nào…em có hiểu lầm gì đó không?”
Kỷ Thần Hi không phải người chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá một sự việc. Chuyện ngày hôm đó chỉ có hai trường hợp xảy ra.
Một là chính là như những gì cô tận mắt nhìn thấy, Mặc Bắc Hàn thật sự có những suy nghĩ đồi bại với một đứa trẻ.
Hai là xuất phát từ bản năng sinh tồn của anh ta. Mặc Bắc Hàn sau khi tỉnh lại liền nghĩ Evan là kẻ thù, nên muốn ra tay với em ấy.
Nhưng dù là khả năng nào đi nữa, Kỷ Thần Hi cũng không thể bỏ qua được, nhất là ở trường hợp thứ hai kia. Evan vốn dĩ không phải là con trai, nên từ nhỏ cậu đã rất nhỏ con, dù nhìn thế nào cũng chẳng có chút gây hại nào. Vậy mà Mặc Bắc Hàn lại có thể có ý nghĩ muốn xuống tay với em ấy, chỉ vì suy nghĩ nông cạn của bản thân. Thử nghĩ nếu lúc đó cô không ra tay kịp lúc, chẳng biết anh ta sẽ làm gì với Evan nhỏ bé nữa.
Đến mức này thì Tịch Cảnh Dương không thể nào bênh vực cho người anh em của anh nữa, chuyện này do chính anh ta gây ra thì nên để anh ta tự mình thu dọn tàn cuộc.
Chỉ có điều…có một thứ khiến anh khá tò mò. Vì sao năm đó Mặc Bắc Hàn vừa tỉnh lại đã muốn động thủ với Evan? Anh ta có thể hành động một cách thiếu suy nghĩ như vậy, khi vừa trở lại từ cửa tử hay sao?