ID Ẩn danh 1234567 kia biết chính xác danh tính người trong ảnh là người của phòng 117, không loại trừ cũng đã biết chính xác là ai. Đối phương nhất định là cố ý nhầm vào cô, vậy nên Kỷ Thần Hi cũng chẳng cần phải nhân nhượng đợi người ta đến kiếm chuyện, mà sẽ đánh úp tấn công trước.
Sau vài phút thao tác, diễn đàn trường đột nhiên bị treo. Ngay sau khi trở lại bình thường, thì toàn bộ bài viết liên quan đến cô gái kỳ lạ bước xuống từ xe sang đều hoàn toàn biến mất. Ngay cả topic có gần hai trăm nghìn lượt truy cập trước đó, cũng không phải là ngoại lệ.
Đường Tử và Triều Nguyệt đều vô cùng ngạc nhiên, chỉ có Mục Duyệt Hề lại nhìn Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt “quả nhiên là vậy”.
Kỷ Thần Hi làm như không thấy, mỉm cười nói:“Diễn đàn bình thường trở lại, các cậu có thể đăng ảnh rồi đấy.”
Cô chỉ vừa mới dứt câu, Đường Tử lại nhìn màn hình điện thoại rồi lại hét lên. Triều Nguyệt bịt hai tai lại, phàn nàn:“Nè, cậu lại hét cái gì thế?”
Đường Tử không trả lời Triều Nguyệt, giang tay ôm lấy Kỷ Thần Hi cáo trạng:“Hi Thần! Đám sư huynh của khoa cậu thật ác độc, bọn họ đăng ảnh trước rồi! Nếu bây giờ tớ đăng tiếp, có bị nói là ăn theo không?”
Lúc này Kỷ Thần Hi mới nhận ra điện thoại của cô đã rung lên mấy lần, mở ra xem thì phát hiện cô đã được các sư huynh đã gặp vào buổi sáng, kéo vào trong một nhóm chat.
Mọi người bên trong nhóm hầu như đều là những sư huynh xuất sắc của khoa máy tính, khi chủ đề bàn luận của họ đều là về các cuộc thi quốc tế cùng các từ chuyên ngành phức tạp.
Chỉ có mấy dòng tin nhắn mới nhất thì có hơi lạc đi một chút, khi nói về việc Kỷ Thần Hi đã trở thành sinh viên của khoa máy tính, ngoài ra còn có ảnh chụp cùng với cô, nên đã gửi ảnh lên nhóm cùng giọng điệu khoe khoang.
Kỷ Thần Hi dở khóc dở cười đỡ trán khi thấy các sư huynh còn lại gào thét đòi gặp cô, với hàng loạt cái gắn thẻ @Kỷ Thần Hi trải dài. Sau cùng hai sư huynh Lâm Thạc và Mộng Quyết còn tiếp tục đăng ảnh lên diễn đàn trường, khiến mọi người trên đó lại kêu gào đợt hai.
Kỷ Thần Hi không đọc tiếp được nữa, cô quay sang hỏi ba người bạn cùng phòng bằng giọng điệu khó hiểu:“Các cậu…vì sao mọi người lại thích tớ như thế vậy? Tớ cảm thấy tớ còn chẳng phải người tốt, lại còn vướng không ít tin đồn xấu, tớ nghĩ là ai cũng phải ghét tớ chứ?”
Có rất nhiều người ghét cô, ngay cả cha ruột của Tịch Cảnh Dương cũng ghét cô, nhưng cô chưa từng cảm thấy oán hận họ. Hay điển hình cô tra ra được người có ID Ẩn danh 1234567 kia chính là Lục Linh Nhi, cũng chính là cô gái bọn họ gặp ở Kim Đỉnh Lâu. Chỉ với lần đầu gặp mặt cô đã khiến cho người ta ghi hận đến mức nhắm vào cả phòng ký túc, vậy thì mọi người lấy lí do gì để thích cô thế?
Đối với Kỷ Thần Hi mà nói, việc báo thù rất vô nghĩa. Ngày hôm nay bạn đi gây sự với ai đó, ngày sau người đó sẽ tìm bạn để trả đũa, rồi người bị trả đũa lại tìm cách đáp trả, vậy thì thử hỏi vòng luẩn quẩn ấy đến bao giờ mới có thể chấm dứt?
Việc Kỷ Thần Hi không nói cho ba người bạn cùng phòng biết Lục Linh Nhi đang ngầm gây chuyện cũng là vì lí do này. Cô nhìn ra bản chất Lục Linh Nhi chỉ là quá kiêu ngạo và ganh ghét những người quá giỏi, chứ thật ra cô ta cũng không hoàn toàn là kẻ tâm cơ gì. Nếu ngày hôm nay bọn họ lại tìm cô ta để tính xổ, thì sớm muộn gì cũng khiến bản chất con người của cô ta thay đổi, quyết một mất một còn với bọn họ.
Dù vậy, sẽ không có nghĩa là Kỷ Thần Hi sẽ bỏ qua cho kẻ cố ý kiếm chuyện. Chỉ là cách cô dùng vô cùng văn minh lại có thể khiến đối phương tức tối và không thể làm gì để đáp trả, vì vốn cô chẳng trực tiếp động đến họ.
Thay vì đi tìm kẻ có ý thù địch tranh cãi hay xô xát, tại sao không để cho đối phương nhìn thấy bản thân của họ đang sống tốt thế nào? Chẳng phải bọn họ sống càng vui vẻ, càng ngày càng đi lên, thì sẽ có lợi cho bản thân hơn việc đi gây chuyện rồi lại phản gây chuyện hơn sao?
Chính Kỷ Thần Hi cảm thấy bản thân cô mới là người tâm cơ, là người xấu, là người thâm sâu khó lường. Vậy nên ít ra mọi người chẳng phải nên có thái độ giống Lục Linh Nhi mới đúng.
Cả ba người bạn của Kỷ Thần Hi khi nhận được câu hỏi của cô đều sững người không lên tiếng. Sau cùng vẫn là Đường Tử nói trước:“Hi Thần, cậu đang nói đùa thôi…đúng không?”
Triều Nguyệt trực tiếp đi đến nắm lấy hai tay cô lay mạnh, kích động hỏi:“Nếu cậu không phải người tốt, vậy bọn tớ là loại người gì đây? Là những kẻ xấu xa nhất của xã hội hả?”
Kỷ Thần Hi vẫn bộ dạng không hiểu gì:“Các cậu đang nói gì thế? Tớ cảm thấy Tiếng Nước Z của tớ không tệ, nhưng tớ lại chẳng hiểu các cậu đang nói gì cả?”