Nhìn thấy Kỷ Thần Hi cứ đứng ngây ra, Nguỵ Thư Hãn không khỏi sốt ruột mà giục:“Em mau vào đi, làm bài cho tốt nhé!”
Ngoài ra ông cũng không quên nhắc nhở cô nếu gặp khó khăn thì có thể nhờ các anh chị cùng khoa giúp đỡ, vì kỳ thi AGI lần này sinh viên khoa vật lý của bọn họ chiếm gần một nửa. Theo tỉ lệ cứ trung bình mười sinh viên tham gia thi, thì sẽ có năm sinh viên thuộc khoa vật lý.
Kỷ Thần Hi cứ nhìn người thầy đáng kính của mình và không biết phải nói gì thêm nữa, cô cũng không thể nói thẳng ra việc cô chính là A.G, mà cho dù cô có nói ra đi nữa thì cũng chẳng có ai tin cả. Trừ khi đi đến vòng chung kết thế giới, thì may ra mới có người có thể nhận ra cô. Tuy nhiên khả năng đó cũng không quá cao, bởi vì học trò của cô hiện tại chắc cũng sẽ không có thời gian để tham gia chấm thi.
Dù vậy không phải là cô không thể tham gia thi, vì hiện tại cô đang dùng quốc tịch của Nước Z cũng như là một thí sinh đại diện Nước Z, chứ không phải là A.G đến từ R Quốc. Nếu chịu khó lách luật một chút…chắc là cũng ổn thôi.
Kỷ Thần Hi chần chừ vài giây, sau cùng vẫn nhận lấy thẻ dự thi rồi bước vào hội trường. Tuy có thể nói đây là một hình thức gian lận có quy mô, khi mười câu hỏi cuối cùng trong đề thi của vòng chung kết chính là do cô đề ra, nhưng hiện tại cô chỉ là một thí sinh bình thường tham gia thi mà thôi, nên cô chẳng liên quan với việc biết hết đáp án cả.
Nói trong lòng là thế, nhưng trước khi bước vào phòng thi, Kỷ Thần Hi vẫn soạn một đoạn tin nhắn rồi gửi cho đám học trò của cô có liên quan đến cuộc thi, báo cho họ một tiếng về việc cô sẽ là thí sinh tham gia kỳ thi lần này, nên yêu cầu họ hãy đổi toàn bộ câu hỏi trước đó của cô đã biên soạn.
Suy cho cùng kỳ thi này khá liên quan đến cô, Kỷ Thần Hi sẽ không để nó bị mọi người nghi ngờ về tính công bằng công chính, rồi bị biến thành một cuộc thi rẻ tiền, chẳng còn tính học thuật nữa. Ngoài ra, Kỷ Thần Hi cũng muốn chứng minh, năng lực của người đúng đầu giới khoa học hiện tại, không phải chỉ là cái danh ảo.
Vừa bước vào phòng thi, nhanh chóng có rất nhiều người nhận ra cô là ai, tiếng xôn xao cũng nhanh chóng truyền khắp cả căn phòng.
Kỷ Thần Hi thừa biết mọi người đều đang nói về cô, dù là điều tốt hay xấu thì cô cũng không để tâm đến. Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một cái nhìn đầy thù địch ở sau lưng, nhưng khi cô quay người lại nhìn thì lại nhìn thấy gì.
Trực giác của cô nào giờ vẫn luôn rất nhạy, cô có thể chắc chắn ban nãy có người nhắm vào cô. Vậy nên hiện tại cô chỉ có thể đề cao tính cảnh giác của bản thân mà thôi. Nếu đối phương không quá ngu ngốc mà gây chuyện với cô, vậy thì cô cũng chẳng có lí do gì để truy cùng đuổi tận kẻ đó cả.
Chỉ hơn năm phút sau, mọi thí sinh dự thi khác trong hội trường đều im bặt, vì bốn giám thị gác thi đã bước vào cùng vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Một giám thị nữ trong số đó tức giận đập mạnh tay lên bàn quát lên:“Yêu cầu tất cả cả em sinh viên năm nhất mau rời khỏi phòng! Đừng làm ảnh hưởng đến thời gian thi của các thí sinh còn lại!”
Sắc mặt Kỷ Thần Hi ngay lập tức thay đổi, bởi vì giám thị nữ đó rõ ràng đang nhắm vào cô. Sinh viên năm nhất dám tham gia một kỳ thi lớn với lượng kiến thức khổng lồ như AGI, e rằng cũng chỉ có mỗi mình cô mà thôi.
Giám thị nữ kia thật sự chuyển tầm nhìn về phía cô gái có ngoại hình nổi bật nhất căn phòng cùng một nụ cười đầy mỉa mai, nói lớn:“Tôi nhắc lại lần nữa, mời người không liên quan rời khỏi phòng, đừng làm chậm trễ thời gian thi của người khác!”
Lời của cô ta vừa dứt, mọi ánh mắt trong phòng đều lần lượt đổ dồn về phía của Kỷ Thần Hi. Vì bọn họ đều biết, cô chính là trạng nguyên cao khảo năm nay, nên sinh viên năm nhất mà giám thị nói đến, cũng chỉ có thể là cô.
Một thí sinh ngồi gần cô, ngượng ngùng lên tiếng nói nhỏ:“Tiểu sư muội…bọn anh còn phải thi, em…có thể ra ngoài trước không?”
Kỷ Thần Hi vẫn rất điềm nhiên ngồi tại chỗ, từ từ lấy thẻ dự thi ra rồi ném lên bàn, giọng điệu thách thức:“Sao phải rời đi, khi tôi cũng là thí sinh dự thi?”
Mọi người lần nữa được dịp xôn xao, tò mò người cấp thẻ dự thi cho sinh viên năm nhất là vị đại nhân nào. Hiện tại việc Kỷ Thần Hi thuộc khoa máy tính không phải chuyện bí mật gì, nên mọi người đều cho rằng đó là do giáo sư Trịnh đang dung túng cho sinh viên của mình làm xằng làm bậy.
Giám thị nữ kia ngay lập tức quát lớn:“Tôi không cần biết em có thẻ dự thi hay không, nhưng cuộc thi này không dành cho sinh viên năm nhất kém cỏi như em! Cứ ngoan cố không chịu rời đi, chỉ làm chậm trễ thời gian của mọi người ở đây, em không thấy xấu hổ sao?”