Song Tu

Chương 27



Lần này ngàn vạn lần phải cảm tạ Tào tiểu hữu, nếu không phải Tào tiểu hữu ra tay cũng không thể tóm được hai tên gian tế này.” Mấy nguyên anh lão quái đều cùng tán thưởng, nhất là Yến gia lão tổ, hiện tại chính đạo tề tụ tại Yến gia, nếu ma đạo phát động tiến công, đứng mũi chịu sào chính là Yến gia.

“Các vị tiền bối quá khen! Bầu bạn của Tào mỗ bị thương, ta còn phải trở lại chăm sóc, sẽ không trở về với các vị được. Mong rằng khi ta trở lại Yến gia bảo, các vị đã bắt được tên gian tế thứ ba.” Tào Phẩm không rảnh ở chỗ này tốn nước miếng với mấy lão nhân, hắn muốn nhanh một chút quay về xem tình hình Chung Kì Nguyên.

“Nguyên nhi bị thương?” Một người kinh ngạc hỏi.

Tào Phẩm lúc này mới phát hiện Chung gia lão tổ đang đứng trong đám người.

“Lão tổ không nên lo lắng, chỉ là tiểu thương, nhưng tạm thời không thích hợp di chuyển, thế nên muốn mượn bảo địa này của Yến gia tạm thời tu dưỡng.”

“Ha ha, không việc gì không việc gì, ở đây sẽ không ai đến quấy rầy, thật rất thích hợp dưỡng thương, cần đan dược gì xin cứ nói.” Yến gia lão tổ về chuyện này rất hào phóng.

“Tào Phẩm thay Nguyên Nguyên cảm tạ lão tổ trước, có gì cần đến ta khẳng định sẽ không khách khí.”

Tào Phẩm lại cam đoan nhiều lần với hai vị lão tổ Chung gia, Yến gia, Chung Kì Nguyên chỉ bị tiểu thương, hắn sẽ chăm sóc tốt cho y, mới đưa chân được hai vị lão nhân.

Đuổi được mấy nguyên anh lão quái, Tào Phẩm gấp rút trở lại.

Vừa rồi, chỗ hắn cùng Nguyên Nguyên kết hợp khi chiến đấu, song tu công pháp phải liên tục vận chuyển, kì thực không thể gián đoạn. Nhưng da mặt hắn có dày hơn nữa cũng không thể trong tình huống nằm bên cạnh có hai lão quái, bên ngoài lại tới mấy lão quái nữa còn có thể song tu cùng Nguyên Nguyên. Thế nên, hắn chỉ có thể lưu chút chân nguyên trong cơ thể Nguyên Nguyên, tự mình đi xử lý sự tình trước rồi trở về tiếp tục.

Chung Kì Nguyên bị bao trong miếng vải đen, vẫn đang nằm ở chỗ lúc nãy. Thiếu mất thực nguyên của Tào Phẩm bổ sung, đã rơi vào hôn mê.

Lúc trước song tu, y đều có thể hấp thu không ít nguyên khí trong thiên địa, lần này y vẫn có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, hơn nữa còn được nhiều hơn cả trước đây, nhưng đáng buồn chính là nguyên khí hấp thu được lần này thân thể chẳng dùng được chút nào, đều bị bầu bạn cướp đi, biến thành đạn nguyên khí đi công kích địch nhân. Thân thể y như một vại nước, lần lượt giống như đầy nước rồi lần lượt lại bị rút đi, càng không ngừng đổ đầy lại càng trống rỗng, dổ đầy, trống rỗng… Khi đổ đầy, kinh mạch bị kéo căng đến tận cùng, khi trống rỗng, kinh mạch lại co rút đến tận cùng, quá trình này tổn thương rất lớn đến kinh mạch của y.

Tào Phẩm cũng biết điều đó nên mới gấp rút trở lại.

Hắn ôm Chung Kì Nguyên lần nữa chìm xuống lòng đất, tiến vào bọt khí thổ ẩn phù tạo ra lúc trước. Thổ ẩn phù được máu hắn gia trì nên đảm bảo không bị quấy rầy.

Vốn khoảng cách thời gian quá ngắn nên Chung Kì Nguyên không thích hợp song tu, nhưng hiện tại chân nguyên của hắn thiếu hụt quá nhiều, kinh mạch lại bị tổn thương, ngược lại cần dựa vào một lần song tu nữa để chữa trị chân nguyên cùng kinh mạch. Hơn nữa nguyên khí kim ở khe núi này vốn nồng hậu, sau một hồi chiến đấu đã bị tiêu hao mất bảy tám phần mười, còn lại hai ba phần, nếu Chung Kì Nguyên hấp thụ toàn bộ cũng không xảy ra chuyện bởi quá lượng mà bạo thể (thân thể bị nổ tung >.<).

“Nguyên Nguyên, tỉnh tỉnh!” Tào Phẩm vỗ nhẹ khuôn mặt Chung Kì Nguyên.

Chung Kì Nguyên dần tỉnh, mắt chưa mở đã ôm lấy tay Tào Phẩm, ngậm ngón tay hắn vào miệng, còn thấp giọng lầm bầm: “Đói…”

Y nhiều năm ích cốc (~ lánh trong hang) cũng không phải thật sự đói, chỉ là thân thể tổn hao quá lớn nên sinh ra cảm giác giống như đói. Thứ y thực sự cần chính là năng lượng, mà người trước mắt này, chính là một cỗ máy vận chuyển năng lượng.

Được vợ ngậm ngón tay, nhãn thần mê ly kêu đói, làm một người chồng ưu tú nên ngay lập tức chứng tỏ. Tào Phẩm tự nhận mình chính là một người chồng tốt, thế nên không nửa phần do dự —

“Nguyên Nguyên ngoan, để ca ca cho…”, đại nhục bổng nguội lạnh từ lúc Nguyên Nguyên kêu đói đã lần nữa khôi phục tinh thần.

Cực phẩm —

Tào Phẩm phát ra tiếng rên rỉ thoải mái!

Vốn tiểu huyệt của Nguyên Nguyên đã rất chặt rất ấm, rất thư thái. Nhưng giờ do thiếu hụt chân nguyên, thân thể Nguyên Nguyên đòi hỏi phải được tiếp bù nguyên khí, thế nên thứ đó của hắn vừa mới cắm vào đã bị tiểu huyệt tham lam cắn chặt, loại cảm giác này khiến Tào Phẩm sướng tê cả da đầu!

“A… Tuyệt quá… Còn muốn…”

Thịt nhận cực nóng mang theo lượng lớn nguyên khí tiến vào thân thể, nhỏ giọt thấm ướt đan điền khô héo, hậu huyệt như có ý thức siết chặt, muốn đem cự vật có thể cung cấp nguyên khí giữ lại trong thân thể.

Thực muốn mạng người mà! Tào Phẩm tặc lưỡi.

“Nguyên Nguyên, thả lỏng một chút.” Vì Chung Kì Nguyên kẹp quá chặt nên hắn chỉ có thể cắm rút biên độ nhỏ rất nông, nhưng rõ ràng động tác như vậy đều chưa thể thỏa mãn cả hai.

“Cho ta…” Chung Kì Nguyên bĩu môi, không hài lòng Tào Phẩm chưa đủ nồng nhiệt, tự mình đưa tay đến chỗ hai người kết hợp sờ loạn.

“Đừng… Nguyên Nguyên đệ đừng sờ loạn…” Không biết là cố ý hay đúng lúc, bàn tay lành lạnh của Chung Kì Nguyên vừa sờ tới thịt túi bên ngoài của Tào Phẩm, lại nhéo mấy cái đã khiến thắt lưng Tào Phẩm tê tần, thiếu chút tinh quan thất thủ.

Tào Phẩm hận ngứa răng, cũng không ôn nhu gì nữa, dùng sức rút ra, lại hung hăng cắm vào.

“A…” Chung Kì Nguyên bị đâm cho hoảng sợ thét chói tai, khoái cảm như thủy triều vọt tới.

“Sâu quá… Thật, thật thoải mái…”

“Sao lại khóc thành như vậy?” Tào Phẩm hoang mang, rõ ràng Nguyên Nguyên biểu hiện rất hưởng thụ nhưng sao nước mắt lại chảy đầy mặt, cứ như y bị cưỡng ép vậy, lần trước ở thủy đàm cũng khóc thật thê thảm.

Chung Kì Nguyên vô lực lắc đầu, “Không, không biết… Huynh đừng hỏi…”, cũng chẳng biết vì sao nước mắt cứ mãnh liệt trào ra, căn bản không cách nào khống chế.

“Ừm, có thể do Nguyên Nguyên đệ là thủy linh căn chăng!” Tào Phẩm đưa tay sờ sờ sau lưng y, quả nhiên thấy mồ hôi chảy ròng ròng, tựa như vừa từ trong nước đi ra, “Hì hì, đều nói nữ nhân là thủy tố, kì thực Nguyên Nguyên nhà chúng ta mới chính là thủy tố.”

“A… Đừng đụng nơi đó…”

“Thật nhiều nước!” Tào Phẩm tán thán, giơ bàn tay vừa sờ nơi giao hợp lên trước mặt, dịch thể trong suốt hơi đặc dính nhỏ từng giọt xuống.

Chung Kì Nguyên thẹn muốn chui đầu xuống đất, quay đầu lấy cánh tay che mặt ô ô khóc.

“Ngốc, có gì mà khóc chứ?” Tào Phẩm bất đắc dĩ nâng mặt Chung Kì Nguyên, hạ xuống từng cái từng cái hôn khẽ.

“Không mất mặt, không mất mặt chút nào, ta thích vô cùng!”

“Gạt người —”

“Không lừa đệ, nhìn xem, hắn còn thích đến kêu ùng ục ùng ục này!” Phần eo đột nhiên tăng tốc đong đưa, thịt nhận cắm rút trong nội bích chật hẹp phát ra tiếng nước “Xì xì”.

H thật khó viết, lăn lộn cầu an ủi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.