Song Tu

Chương 4



Nguyên khí mộc thanh sắc, nguyên khí thủy lam sắc quay xung quanh hai người Chung Kì Nguyên, bốc lên cuồn cuộn tựa như nước đang sôi.

“Chính là lúc này, nhanh!” Tào Phẩm vừa cảm thụ được mức độ dày đặc của nguyên khí đạt yêu cầu như ý, lập tức khẽ hô lên.

Chung Kì Nguyên lập tức vươn hai tay chống lại hai bàn tay của Tào Phẩm.

“Hô –––”

Trong nháy mắt bốn bàn tay dán vào nhau, nguyên khí đang lượn lờ xung quanh điên cuồng phun ra nơi bàn tay đang áp sát.

Lòng bàn tay trái cuồn cuộn không ngừng phun ra nguyên khí mộc tinh thuần, lòng bàn tay phải lại đang không ngừng phát ra nguyên khí thủy, vào lúc hai loại nguyên khí đổ vào đan điền, Chung Kì Nguyên đã có thể cảm ngộ rõ ràng lưu động của nguyên khí mộc, thuộc tính linh căn của y đang dần dần bị cải tạo.

“Đây là –––” Đan điền càng ngày càng nóng, ban đầu chỉ là hơi nóng thích hợp rất thoải mái ấm áp, dần dần biến thành nóng bỏng như hỏa lò, hơn nữa luồng hơi nóng quỷ dị này còn lan tràn đến nơi ở dưới bụng tam thốn.

Tình huống của Tào Phẩm dường như cũng không tốt.

Vừa định nhắc nhở Chung Kì Nguyên muốn y cẩn thận, nhưng thấy thân thể Chung Kì Nguyên đang ngồi xếp bằng ở đối diện đột nhiên mềm nhũn ngã xuống.

Tào Phẩm kinh hãi, vội vã vươn tay đỡ lấy Chung Kì Nguyên.

Vừa mới đỡ lấy Chung Kì Nguyên, Tào Phẩm liền phát hiện thân thể y nóng bỏng, sắc mặt ửng hồng, quần áo hầu như bị mồ hôi làm ướt đẫm!

“Kỳ quái…” Tào Phẩm thì thào, tình huống của Chung Kì Nguyên cùng hắn vừa vặn tương phản, hắn cảm giác lạnh buốt giống như rơi vào hầm băng, Chung Kì Nguyên lại giống như bị bỏ vào hỏa lò, hai thứ đối lập một lạnh một nóng, thật kỳ quái!

Chẳng lẽ là khẩu quyết xảy ra vấn đề?

“Chung hiền đệ, Chung hiền đệ –––” đợi một lát nữa hãy suy nghĩ đến đúng sai của khẩu quyết, hiện tại đánh thức người mới là quan trọng nhất.

Không biết là tác dụng tâm lý hay là có nguyên nhân nào khác, Tào Phẩm đột nhiên nghĩ sắc mặt đỏ bừng của Chung Kì Nguyên rất đáng yêu, nhất là đôi môi mỏng bị hơi nóng hấp đến đỏ bừng càng mê người, nhìn đã muốn cắn một ngụm.

Không nhịn được liền vươn tay sờ soạng khuôn mặt đỏ bừng giống như trái táo chín nẫu, ố ––– thật trơn!

“Ưm…” Thứ gì đó lành lạnh ở trên mặt thật thoải mái! Chung Kì Nguyên đã bị nóng đến mơ mơ màng màng, khẽ mở con mắt lục lọi lung tung tất cả những thứ có thể làm y hạ nhiệt độ.

Trái tim Tào Phẩm khẽ nhảy một cái, tiếng rên rỉ nghe không rõ này cùng với nửa đầu lưỡi ở trong đôi môi khẽ nhếch lên cư nhiên làm bụng dưới của hắn căng lên, một luồng nhiệt không hề xa lạ đang dần tụ tập.

Tào Phẩm tuy là một tên đồng nam, nhưng hắn cũng không hề xa lạ đối với việc nam nữ. Vào lúc hắn mới hơn mười tuổi tu vi còn thấp, hắn cũng từng xao động. Mang theo tâm tính hiếu học ham hiểu biết, hắn đi tìm hai sư phụ tìm kiếm đáp án.

Thế là hai vị sư phụ bổ túc cho hắn một buổi học hoàn toàn không có liên quan đến tu luyện từ lúc chào đời cho tới nay, rất tường tận giảng giải nam hài làm sao trở thành nam nhân, thậm chí còn dẫn hắn đến nhân giới tham quan học tập một hồi.

Nhưng, nhưng có phản ứng với một người nam tử?

Tu Chân Giới tuy bởi vì khuyết thiếu nữ tử, giữa nam tử kết làm bạn lữ cũng không hề ít, nhưng không có nghĩa là hắn cũng phải tìm một nam tử làm bạn lữ!

Chung Kì Nguyên thần trí không rõ mặc kệ nội tâm giãy giụa của Tào Phẩm, y đuổi theo tay của Tào Phẩm “bộp” một cái liền dán sát vào.

“Này, ngươi –––” nói không được nữa, bởi vì Chung Kì Nguyên dùng khuôn mặt dán lên gáy hắn rồi cọ loạn, vừa cọ vừa phát sinh tiếng thở dài thoải mái.

Ha ha, giống như một con cún nhỏ…

Chẳng qua lực phá hoại của một con cún nhỏ lại lớn kinh người, bàn tay không an phận còn vạch y phục của người khác ra sờ loạn khắp nơi, trong miệng còn lẩm bẩm “nóng quá”, một bộ cực kỳ vô tội.

Cũng không biết là có phải Chung Kì Nguyên truyền nhiễm cho Tào Phẩm hay không, mà hắn cũng bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm thấy người đang ôm rất ấm áp, rất thoải mái; mi này mắt này, nhìn cũng rất thuận mắt.

Sờ sờ mái tóc đen bóng của người đang lộn xộn trong lòng, đổi lấy người nọ khẽ nheo mắt phát ra tiếng lầm bầm.

Tiếng thở tinh tế này tựa như bộ móng vuốt đang gãi trong lòng, làm Tào Phẩm có loại xúc động muốn hung hăng cắn y một ngụm, đặc biệt là đôi môi đang mê hoặc hắn này.

Dường như đã bị đầu độc, hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi của Chung Kì Nguyên.

Thơm quá… Đây không phải mùi hoa, cũng không phải mùi quả, mà là mùi thơm ngát đặc biệt do hơi nước đậm đặc hình thành, loại vị đạo này Tào Phẩm đã từng ngửi thấy trên người một số vị tu sĩ thuộc tính thủy, nhưng chưa một thân thể nào lại nồng đậm như đơn thủy linh căn của Chung Kì Nguyên!

Hương khí đậm đặc làm Tào Phẩm muốn càng nhiều, đầu lưỡi đẩy cánh môi của đối phương ra, chui vào bên trong hấp thụ càng nhiều hơi thở nóng ấm, ôm lấy đầu lưỡi của đối phương mút mát.

Đầu lưỡi chạm nhau, tương nhu dĩ mạt, Tào Phẩm cảm thấy đầu càng thêm choáng váng, có một loại xung động muốn xé rách toàn bộ y phục của đối phương, làm cho y ở dưới thân mình kêu khóc.

Muốn chết chính là, Chung Kì Nguyên không chỉ không có nửa điểm cảm giác nguy cơ, trái lại giống như đám rong bám chặt ở trên người Tào Phẩm, trong nụ hôn môi phát ra giọng mũi ngọt ngào.

Tào Phẩm đã không khống chế được bản thân, thực sự xé rách y phục của Chung Kì Nguyên, sau khi nhìn thấy hai điểm đỏ bừng run rẩy trên lồng ngực trắng nõn lộ ra trong không khí, Tào Phẩm triệt để mất khống chế!

Gầm nhẹ một tiếng, hắn cắn một ngụm lên một bên đầu v*, còn bên kia thì lấy ngón tay điên cuồng vuốt ve.

“A a… Đau…”

Tiếng hô đau của Chung Kì Nguyên không hề nhận được nửa điểm thương tiếc, trái lại nhận được đối xử càng thêm thô bạo của nam nhân, đến ngay cả chỗ hiểm ở hạ thân cũng bị đối phương cầm lấy khẽ sục.

“Ưm… Đau quá… Thật, thật là khó chịu…” Chung Kì Nguyên hô đau, nhưng thân thể lại đuổi theo Tào Phẩm.

Nóng quá nóng quá, nóng như muốn hòa tan, chỉ có người trước mắt mới có thể hạ nhiệt độ cho y. Người nọ tựa như một khối băng lớn, lạnh lạnh, làm cho y hận không thể dán cả người lên.

“Có nóng như vậy sao? Đệ xem, ở đây cũng chảy mồ hôi rồi!” Thanh âm trêu tức vang lên bên tai, đoạn trước ngọc hành bị ngón tay ma mãnh vuốt ve, vành tai cũng bị cắn một ngụm.

Nói, nói cái gì chứ? Chậm chạp trừng mắt nhìn, đầu Chung Kì Nguyên trở nên lộn xộn, chỉ biết thấp giọng cầu xin: “Sờ, sờ ta… Nóng quá…”

“Thật mẫn cảm, mới bị làm vài cái liền cương thành như vậy, thật ngoan!” Thấy hình dạng Chung Kì Nguyên xoay thắt lưng cầu xin, Tào Phẩm tấm tắc tán thưởng, “Còn muốn ta sờ ở đâu, hửm?”

“Cầu, cầu huynh… A a…” Đối với ý xấu của Tào Phẩm, Chung Kì Nguyên đã không có cách nào đáp lại, chỉ là hai mắt đẫm lệ nhiều lần cầu xin.

“Thật đáng thương! Nào, ca ca xoa xoa cho.” Vươn tay sờ vào phía sau, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện nơi đó đã sớm ướt sũng.

“Sụt”, một ngón tay dễ dàng đâm vào trong đó, dẫn tới người dưới thân khẽ kêu một tiếng.

Tào Phẩm không khỏi cảm thán, thật sự là cực phẩm, mềm, ướt, trơn, ấm, chặt!

Nhịn không được rồi, tách hai chân Chung Kì Nguyên ra, đỡ lấy cự vật đã dựng đứng từ lâu, phần eo dập một cái liền đâm vào đến tận gốc.

“A…” Thân thể hai người song song chấn động, trong miệng phát ra tiếng thở nhẹ.

Vào lúc nóng cùng lạnh giao hợp với nhau, công pháp vừa nãy bởi vì Chung Kì Nguyên té xỉu mà ngưng lại lúc này lại một lần nữa tự hành vận chuyển trong cơ thể hai người, trao đổi linh khí một lần bỏ dở cũng khôi phục, ở nơi tương liên của hai người, hai loại linh khí thuộc tính thủy mộc đang trao đổi cực nhanh, tốc độ so với lúc chỉ dùng bàn tay áp vào nhau thì nhanh hơn mấy lần.

Tào Phẩm trợn mắt há mồm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: nương à, bí quyết hãm hại người này hóa ra là bí quyết song tu –––

Hóa ra hàm nghĩa trong câu “Lúc vận công, thân thể các ngươi giao tiếp” của bí quyết kia là chỉ giao tiếp này! Mệt hắn còn tưởng là bàn tay giao tiếp!

Công pháp song tu đều chứa tác dụng kích tình, các loại dị trạng lúc trước của hai người cũng có thể giải thích.

Bởi vì nhiệt độ cao biến mất, Chung Kì Nguyên cũng khôi phục thanh tỉnh.

Chống lại đôi mắt hắc bạch phân minh của Chung Kì Nguyên, một người da mặt dày như mo như Tào Phẩm cũng khó tránh đỏ mặt!

Thứ của hắn còn cắm ở trong thân thể người ta, trên người Chung Kì Nguyên còn lưu lại dấu răng dấu tay thô bạo của hắn, lần này không thể chỉ dùng một câu “hiểu lầm” là có thể bỏ qua được.

“Ắc, ta ––”

“Là vấn đề do công pháp đi!” Chung Kì Nguyên cũng không phải đứa ngốc, một người xuất hiện trạng huống còn có thể cho qua, hai người đều xuất hiện trạng huống liền có chuyện, mà có thể làm hai người song song trúng chiêu, cũng chỉ có công pháp chết tiệt này thôi.



Chung Kì Nguyên lãnh tĩnh như vậy, Tào Phẩm trái lại lại phiền muộn, lẽ nào đối với người đang cùng y da thịt thân cận y cũng không hề có một chút tâm tình xúc động sao?

“Mặc kệ đệ tin hay không, ta lúc trước thật sự không biết đây là công pháp song tu.”

“Ta tin, huynh tu vi thấp song tu thì được nhiều ích lợi, tu vi của huynh cao hơn ta, rõ ràng là ta chiếm được chỗ tốt, huynh không có lý do gạt ta.”

“Này –––” Tào Phẩm cúi đầu liếc mắt nhìn bộ vị đang tương liên của hai người, “Hiện tại nên làm sao?”

Mặt Chung Kì Nguyên “phụt” một cái liền trở nên đỏ bừng!

Trấn định của y kì thực chỉ là ngụy trang bên ngoài, mơ mơ màng màng thất thân, lại còn mất ở trong tay một người nam tử, nói y không nổi giận là không có khả năng. Nhưng việc đã đến nước này, y cũng không phải nữ tử, y còn có thể làm thế nào? Lẽ nào muốn y vừa khóc vừa nháo muốn đối phương phụ trách? Từ thời khắc tỉnh táo lại đó, cảm giác căng cứng ở hạ thân không lúc nào không nhắc nhở y chuyện gạo đã nấu thành cơm.

Nếu như có thể, y hận không thể đào một cái động rồi chui người vào đó –––

Từ lúc sinh ra đến bây giờ. Y không thể nói là trải qua sinh hoạt cẩm y ngọc thực, nhưng lớn lên trong sự bảo vệ của tất cả người trong nhà, chưa từng khó xử như thế, nghĩ đến ủy khuất này, con mắt Chung Kì Nguyên đỏ lên.

“Ai ai, đệ đừng khóc…” Tào Phẩm luống cuống tay chân muốn lau nước mắt cho y, không ngờ thân thể khẽ động, lại làm hai người đều xấu hổ đến cứng người.

Tình huống hiện tại, không thích hợp tùy tiện lộn xộn…

Lau đi nước mắt, Chung Kì Nguyên cắn răng, “Tiếp tục đi!”

“… Đệ xác định?”

“Không lẽ huynh có biện pháp tốt hơn?”

Không có!

Tào Phẩm biết Chung Kì Nguyên đúng, quy luật thế gian là âm dương điều hòa, tất cả công pháp song tu đều phải tuần hoàn theo cách này. Sở dĩ công pháp song tu chỉ phân ra hiệu quả cao thấp, còn phương pháp tu luyện đều là như nhau, chỉ cần song tu bắt đầu nhất định phải hoàn thành toàn bộ quá trình, trung gian không được gián đoạn hoặc dừng lại. Nói cách khác, âm dương không giao dung, tạo thành âm dương mất cân đối, nhẹ thì chịu công pháp phản phệ bản thân bị trọng thương, nặng thì mất tính mạng.

Đây cũng là vì sao công pháp song tu đều có tác dụng kích tình, chính là muốn bảo đảm hai người song tu có thể toàn thân toàn tâm tập trung vào song tu.

Hai người Chung Kì Nguyên đều rõ ràng điểm này.

Tình hình hiện tại đối với bọn họ mà nói, là Hoa Sơn một đường, chỉ có tiếp tục, không có đường lui!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.