Song Y Tuyệt Thế Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 5



“Làm sao thế? Mới sáng ra mặt đã bí xị. Ai chọc gì tiểu Nhu đại tiểu thư rồi à?”

Chu Lương Đình vừa giã thuốc miệng vừa chọc ngoáy Nhu Mãn Y(*) đang không an phận xào xáo đống thuốc hắn vừa mới sắp xếp xong.

(*): Chỗ này do hai cô nàng Đổng - Thẩm không tiết lộ danh tính thật cho Chu Lương Đình nên vị họ Chu này vẫn xưng hô theo biệt danh trên giang hồ của 2 nàng ấy.

Chuyện là, mới sáng nay hắn đi hái thuốc, hữu duyên thế nào lại thấy vị Nhu Mãn Y ở đâu lù lù xuất hiện một đống, mặt như bị chó gặm sau đó lẽo đẽo theo hắn khắp nơi, đuổi cũng chẳng đi. Sáng sớm, tên điên nào lại đi rảnh rỗi chọc vị tổ tông này vậy? Để hắn hứng chịu cực khổ thế này.

Nhu Mãn Y không thèm để ý đến thầy thuốc họ Chu kia đang nói xoáy mình, tiếp tục sở thích phá đống thuốc hắn đang phơi. Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Ngạc Yên xoay sang hỏi Chu Lương Đình:

“Này này, họ Chu! Ngươi nói coi, lần này tại sao tiểu Tuyết lại đến Tân Phong Trấn làm gì? Ta mới không tin nàng rỗi rãi đi du lịch. Cái đồ tham công tiếc việc ấy, không làm việc đến chết thì thôi chứ ở đó mà đòi đi chơi á? Ta thà tin ngày mai tận thế”

Nhu Mãn Y bên này lầm bà lầm bầm, vị họ Chu nào đó được nhắc tên thì môi mắt đã bắt đầu có dấu hiệu giật giật. Hắn biết ngay bà cô kia không phải chuyện của Tuyết Liên Y thì chẳng bao giờ bày ra bộ mặt khó coi như thế. Nhưng chuyện này Tuyết Liên Y cũng đã dặn rõ không được nói với Nhu Mãn Y, nếu mà trái ý nàng ta thì…thôi đắc tội với Nhu Mãn Y vẫn tốt hơn.

“Này, tên họ Chu kia! Ngươi có nghe ta hỏi không hả?”

Cô nương nào đó bị bơ liền nổi đoá lên với vị Chu đại phu kia. Thật sự là không chịu nổi với đám này. Ai cũng giấu giếm cô như vậy, có biết cô lo lắng thế nào không? Kể từ khi đến cái nơi xa lạ này, cho dù bình thường cô vẫn vui vẻ hoạt bát, là vì cô biết còn có Tuyết Liên Y với mình là như nhau, cùng một hoàn cảnh, cùng một thế giới, thế nên cô không lo lắng mình sẽ cô đơn. Thế nhưng, từ khi bước chân vào chốn giang hồ đẫm máu đầy rẫy nguy hiểm này, cô bắt đầu rất lo sợ. Lo sợ Tuyết Liên Y một ngày nào đó sẽ rời khỏi cô, nếu thật như vậy, lúc ấy cô sẽ chỉ còn một mình. Tuyết Liên Y không chỉ là người bạn thân nhất của cô, còn là người cô tin tưởng và dựa dẫm vào. Nếu như chỗ dựa cũng mất đi…cô thật không biết mình sẽ thế nào. Thế mà gần đây, nàng ấy cứ giấu giấu giếm giếm cô, không nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra, khiến cô rất hoang mang. Cô không biết phải làm gì cho tốt nữa, cô rất sợ, sợ nàng ấy cứ giấu mãi như thế, đến lúc cô quay lưng lại, lại không thấy nàng ấy đâu nữa. Nghĩ đến đó bỗng dưng hai mắt cô cay xè, nước mắt cứ thế chầm chậm rơi xuống. Quá đáng thật! Đến nước mắt cũng không thèm nghe lời cô nữa. Cô lấy tay lau nước mắt, thế nhưng lau mãi không hết, nước mắt cứ thi nhau tuôn chảy xuống gương mặt trắng hồng kia. Nhu Mãn Y buồn bực không lau nữa mà oà khóc như một đứa trẻ.

Chu Lương Đình một bên nhìn thấy nàng khóc mà thở dài. Hắn biết tình cảm giữa hai người rất tốt, hắn cũng rất lo lắng cho nhiệm vụ lần này của Tuyết Liên Y, nhưng hắn cũng sợ Nhu Mãn Y nếu nghe hắn kể sẽ làm chuyện gì đó điên rồ. Đắn đo một hồi, hắn mới bước lại gần Nhu Mãn Y, ôm nàng vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc nàng vỗ về:

“Được rồi, được rồi! Ngươi muốn hỏi chuyện gì, ta đều nói cho ngươi hết!”

Nhu Mãn Y nghe y nói xong, sụt sịt mũi, ngước đầu nhìn y dè dặt hỏi: “Thật chứ?”

“Ừ, thật”

Nghe được lời cam đoan của Chu Lương Đình, nàng mới hít hít cái mũi đã đỏ ửng lên của mình, nói bằng giọng mũi: “Vậy ngươi… kể ta nghe… tất cả đi”

Chu Lương Đình không còn cách nào khác là kể nàng nghe toàn bộ câu chuyện. Từ việc Thất sát thủ đã chết kia đến việc nửa năm trước Tuyết Liên Y bị thương thế nào và cả nhiệm vụ đi Tân Phong Trấn lần này.

Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, biểu cảm của Nhu Mãn Y là cắn mạnh đôi môi mình, vẻ mặt hết sức đau khổ.

Chu đại phu lần nữa thở dài, hắn biết khi Nhu Mãn Y nghe được hoàn cảnh Tuyết Liên Y gặp phải sẽ là biểu cảm này. Nhưng thật sự, Tuyết Liên Y chịu khổ một mình, hắn cũng không muốn thấy. Lần này hắn kể hết mọi chuyện, quyết định đi ngược với lời dặn của Tuyết Liên Y, cốt cũng là muốn giúp nàng.

“Lương Đình này, nhiệm vụ lần này, ta đi thay tiểu Tuyết được không?”

“Không được đâu! Tiểu Tuyết rất bướng bỉnh, ngươi biết mà!”

Nhu Mãn Y lần nữa rơi vào sầu não. Tiểu Tuyết phải chịu nhiều cực khổ như vậy, cũng không than với nàng một lần, cứ bao bọc nàng như thế càng khiến nàng cảm thấy đau xót hơn.

Trong lúc hai người đang trầm tư, một con chim bồ câu bỗng dưng bay đến mang theo một phong thư nhỏ. Nhu Mãn Y cầm bức thư lên, nhướn mày liễu tựa như suy nghĩ, lại chợt như nãy ra ý kiến gì đó rồi reo lên.

“Lương Đình Lương Đình, ta có cách rồi!”

“Hử?” – Chu Lương Đình nhìn biểu cảm thay đổi liên xoành xoạch của Nhu Mãn Y mà tò mò.

“Là thế này…” – Nhu Mãn Y ghé sát tai Chu đại phu thầm thì kế hoạch của mình.

“Như thế…được không?” – Cái kế hoạch này, nghe thế nào cũng không khả thi lắm.

“Ngươi cứ yên tâm. Việc ngươi cần làm là hỗ trợ ta, còn lại ta sẽ sắp xếp tất cả”

“Được rồi! Nhưng ngươi phải cẩn thận đấy. Ngươi có bề gì, tiểu Tuyết không xẻo thịt ta ra mới là có vấn đề”

Nhu Mãn Y cười phá lên khi thấy gương mặt méo xẹo của Chu đại phu, sau đó không thèm nhìn y nữa mà trở về phủ.

Tối hôm đó, trong khu rừng phía đông của Tân Phong Trấn, những con thú bỗng dưng gầm thét dữ dội khiến người người nhà nhà cảm thấy sợ hãi. Không ai biết có chuyện gì đã xảy ra ở đó, chỉ biết sáng hôm sau, người ta thấy rất nhiều xác động vật chết nằm rải rác ngoài bìa rừng. Cũng có người nói, tối hôm đó họ thấy một đôi mắt đỏ như lửa sáng rực trong khu rừng. Sau đó hàng loạt câu chuyện được biên soạn lên và truyền đi. Có người liền liên tưởng đến sự kiện về mãng xà xu rất lâu về trước về cuộc chiến thay đổi triều đại và vô số phiên bản khác.

“Đáng ghét! Kẻ nào đứng sau vụ này? Rốt cuộc hắn có mục đích gì vậy?”

Cảnh Nhậm Thiên nghe xong báo cáo liền tức giận đập mạnh tay xuống bàn chửi rủa. Tên đáng ghét nào lại làm chuyện này? Bọn họ đang cật lực che dấu thông tin của mãng xà xu, chúng lại dựng chuyện lên để lan truyền tin đồn về mãng xà xu ấy. Chúng đang đối đầu với bọn họ? Mục đích của chúng là gì?

“Tứ ca, huynh nói xem, có phải chuyện này do bọn người của Tăng Thế Ngạo làm ra?”

“Không có lý do. Hắn không có lợi ích gì về việc lan truyền tin tức của mãng xà xu cả”

Cảnh Nhậm Thần cũng đang hết sức rối rắm về thế cục hiện tại. Xem ra có một thế lực khác trong bóng tối tham gia vào chuyện này. Lại chưa thể xác định, đó là bạn hay thù.

“Nếu vậy…rốt cuộc là kẻ nào chứ?”

Việc không thể xác định được đối phương thật sự khiến trong người Cảnh Nhậm Thiên vô cùng khó chịu. Hắn có thể đối mặt với một kẻ thù vô cùng lớn mạnh, cho dù hắn chắc chắn thua đi chăng nữa y cũng không sợ, chỉ cần có thể xác định kẻ đó là ai. Thế nhưng việc mơ mơ hồ hồ như lần này, hắn cảm thấy rất bất an.

“Muốn bắt được cọp thì ta phải vào hang cọp trước. Ta sẽ đi một chuyến đến Tân Phong Trấn, đệ báo lại chuyện này đến phụ hoàng giúp ta”

“Tứ ca, chúng ta chưa rõ đối phương là ai. Đi như vậy rất nguy hiểm. Hơn nữa lần này còn có Tăng Thế Ngạo và Vô Diện cũng xuất hiện”

Cảnh Nhậm Thiên thực sự không thể không lo lắng khi lần này ở Tân Phong Trấn một lần xuất hiện nhiều kẻ thù của tứ ca hắn như vậy. Nếu mà xảy ra bất trắc gì, Tân Phong Trấn xa như vậy, hắn có muốn viện trợ cũng không kịp.

“Đệ đừng quên còn có Phù Cẩm Niên, hắn sẽ bảo vệ ta”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả. Chuyện này ta đã quyết. Đệ mau trở về đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.