Sorry Girl! I’m Gay!

Chương 1



Editor: Du Bình

Tôi vẫn cảm thấy cuộc đời của mình cho tới bây giờ mặc dù có chút ít ngăn trở cùng khó khăn nhỏ nhưng vẫn tương đối thuận lợi, và đương nhiên sự việc chạm mặt Dật Thần phải nói đó là ngoài ý muốn.

Vừa mới tan tầm, người này tựa như con gấu Koala trèo lên bờ vai của tôi, vẻ mặt không che dấu được hưng phấn: “Hạo Vũ, tan tầm rồi, chúng ta đi đâu đó chơi đi? Nghe nói quán bar đối diện thường xuyên có mỹ nữ, đi đến đó được không?”

Tôi có chút bất đắc dĩ nhìn cậu ấy, muốn nói tướng mạo Dật Thần, dùng từ hiện tại để so sánh lưu hành mà nói tựa là “Nảy sinh”. Bây giờ nhìn vẻ mặt của cậu, giống như là một cậu học sinh không nghe lời giả dạng lưu manh, nhìn qua nhìn lại thế nào cũng chẳng thấy tự nhiên.

“Ngày hôm nay cùng bao nhiêu nàng rồi, còn chưa đủ à?”

Tiểu tử này tùy tiện mà phất phất tay: “Có đủ hay không vấn đề, trước đây cùng phụ nữ là vì công việc, các cô gái này đều không phải loại hình mình thích. Hiện tại đã tan tầm rồi, đương nhiên muốn thăm hỏi thoáng chút.” Một lời nói đương nhiên bằng mười phần ý vẻ.

Nhìn đến đây có lẽ các người đều đã hiểu, tôi cùng Dật Thần có công việc tuyệt đối không phải là công nhân viên nhà nước giáo viên có thời gian ngồi bàn làm việc, mà nói đơn giản chúng tôi chính là các MB.

Cái gọi là MB là vì hạnh phúc của phụ nữ mà tồn tại đấy. Hiện tại đàn bà đặc biệt hiếu thắng, kịch liệt cạnh tranh đổi mới, cơ hồ sắp quên thân phận nữ nhu của mình. Mà chúng tôi cần phải làm cho những quý bà này tinh thần vui thích, đương nhiên là tuỳ thời điểm cũng phải sử dụng cả thân thể của chính bản thân mình.

“Này! Phiền Hạo Vũ!” Xem tôu cả buổi không nói lời nào tiểu tử này tựa hồ có chút tức giận, chu cái miệng dùng mắt trừng lớn lườm tôi. Nói thật cậu ấy ở cái bộ dạng này hoàn toàn rất đáng yêu, đương nhiên đây cũng là một trong những bề ngoài của cậu.

Tôi nhịn không được giơ tay lên vỗ nhẹ nhẹ đập đầu của cậu: “Đi tìm cô gái mình yêu thích, cậu nên biết làm như vậy nguy hiểm a?” MB là không thể đơn giản đối với bất kỳ cô gái nào có cảm tình đấy.

“Mặc kệ!”

“Dật Thần!”

“Móa nó, rốt cuộc là ai bảo cái này phá quy củ! Mà như vậy cái bên dưới lão tử muốn xảy ra vấn đề rồi!”

Tôi nâng trán… Tại còn không có ly khai địa điểm công việc trước khi nói Dật Thần ngươi không nên chuyên nghiệp sao?

“Vậy hãy để thuận theo tự nhiên nha.” Tôi cười đáp lại nói.

“Có ý tứ gì?”

“Tựa giống như vậy!” Tôi một tay kéo bờ vai của cậu ấy, làm như thành thật mà vỗ vỗ lồng ngực của mình, “Cậu cảm thấy tôi thế nào?”

“Ân?” Trước mắt là không hiểu ra sao.

Tôi tiến lên, nhẹ nhàng dừng miệng ở nơi vành tai cậu, tận lực để thanh âm của chính mình nghe thật nhu hoà và khiêu khích: “Ý tôi chính là, tôi sẽ không ngại nếu sau này cậu yêu tôi!”

Rõ ràng tôi cảm giác người kia có chút giật mình, tựa hồ có một giây ngu ngơ, rồi vỗ vỗ lên đầu tôi mấy cái đập nhẹ, lấy lại tinh thần: “Anh cho là tôi bất bình thường sao?”

Tôi buông cậu ấy ra, quệt miệng rồi thoáng nhún vai: “Tôi biết thế, nhưng mà chính là đang giúp cậu!”

“Giúp tôi?”

“Đúng vậy, tránh cho cậu sau này phát hiện khuynh hướng giới tính của mình có vấn đề sẽ không biết phải làm sao. Cho nên tạo cho ngươi sớm cảm thụ một chút đàn ông tầm đó nên phải có chút…” Tôi thoáng dừng, ròi lộ ra một tia cười giảo hoạt “Mập mờ.”

Tôi cho rằng cậu sẽ giáng cho mình một đấm, mắng to: “Phiền Hạo Vũ! Anh đùa cợt gì gậy? Định nguyền rủa tôi sao?” nhưng Dật Thần đột nhiên trầm mặc, vài giây trôi qua vẫn không nói gì, “Phiền Hạo Vũ anh biết không? Kỳ thật đến lúc đó sẽ không biết phải làm sao, không phải vì bản thân ngươi biến đổi, mà chính là anh sẽ không biết rằng người đàn ông kia sẽ không thể tiếp nhận anh.”

“Ôi chao!” Đột nhiên người kia đang yên lặng bỗng thốt lên, tôi nhất thời không kịp phản ứng.

Mà cậu chưa gì đã túm cánh tay tôi: “Đi thôi, Hạo Vũ!”

Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Muốn đi thì cậu đi một mình là rồi, cần gì phải kéo theo tôi?”

Tôi cùng Dật Thần chính là bất đồng, có lẽ là bởi vì công việc, tôi đã thấy qua tất cả các loại nữ thân, cái gọi là tầm tầm hai mươi đến ba mươi tuổi giống như là lưu động thanh tuyền, mỗi ngày đều trải qua cái mới lạ: đằm thắm đấy, đàn ông sẽ vĩnh viễn không cảm thấy chán hoặc mất thú vị, nhưng tôi chính là thứ ngoại lệ. Nhìn thấy phụ nữ ngược lại còn có chút đau đầu.

Bời vì vậy, nguyên lai không hề hứng thú với đàn ông hiện tại xem ra tựa hồ sẽ càng thú vị. Những thứ không chiếm được thì đều là đồ tốt.

Haha, như vậy có đúng hay không có chút gì đó kỳ quái?

Có lẽ thật sự bị Dật Thần nói trúng rồi, lại tiếp tục như vậy khuynh hướng giới tính sẽ xảy ra vấn đề, đương nhiên của tôi và cậu ấy là hoàn toàn bất đồng.

Nhưng tôi cũng không cho rằng mình sẽ biến thành cái thứ gọi là “đồng tính luyến ái”, chỉ là tạm thời mệt mỏi mà thôi, tựa như nhìn mỹ nhân nhiều rồi, lâu lâu cũng sẽ xuất hiện cái dạng nhàm chán.

“Đi thôi, nói không chừng sẽ gặp được cô gái đúng ý, như vậy sẽ có thể trở thành dạng bình thường”. Cậu ấy vẫn trước sau kiên trì.

“Tôi sẽ không yêu mến đàn ông đâu.” Tôi chỉ phải minh xác nói cho cậu ấy biết sự thật này.

Cậu trầm mặc một hồi: “Thế nhưng tôi không dám can đoan là tôi không biết.” Dật Thần dùng ánh mắt sâu như hồ nước yên lặng nhìn tôi.

Tôi chưa phát ra vài giây ngu ngơ trong mấy giây, nhưng may thay rất nhanh liền phục hồi: “Dật Thần, đối với chuyện phát sinh thì tỉ lệ cơ hồ là không phần trăm, mà cậu làm gì lại quan trọng vậy?”

“Tôi…”

“Tôi hôm nay thật sự rất mệt a.”

“Lúc đi với vị khách cuối cùng thì chẳng phải sức sống của anh bắn ra bốn phía đấy sao?”

“Đó là công việc.”

“Thế nhưng mà…”

“Đủ rồi!” Tôi không muốn lại cùng cậu ấy dông dài, “Đừng đem chuyện cậu muốn làm đều áp đặt để trên đầu tôi, tôi không có nghĩa vụ cùng cậu!”

Lần này không đợi cậu ấy trả lời liền xoay người cất bước, cậu ấy cũng không có gọi tôi, có lẽ thật sự đã bị sắc mặt đột nhiên trầm xuống của tôi doạ cho sợ.

Đến lúc đi xa, tôi mới chầm chận bước, lề mà lề mề hướng phía về nhà mà đi. Tôi biết rõ mình đối với Dật Thần không nên nói những lời kia, nhưng tôi chính là không có cách nào nên bị điều khiển tự động.

Nhớ rõ trước đây có người đã nói với tôi: “Phiền Hạ Vũ, chỉ cần anh nguyện ý, không có một cô gái nào có thể cự tuyệt được anh!”. Lời này đã thật sự theo tôi tiến vào thời kỳ trưởng thành, khi cảm tình mới chỉ mới nảy mầm, tôi theo đuổi nữ nhân mà chưa hề nếm mùi thất bại, có lẽ bởi vì quá thuận lợi, trong lòng tôi chôn giấu quá nhiều mệt mỏi, nên cái nghề này chỉ là để cho tôi nảy sinh tình cảm trở lại mà thôi. Nhưng tôi không có ý định bỏ việc, tôi cảm thấy công việc này so với những nghề nghiệp khô khan khác vẫn rất thú vị. Tôi chỉ cần một chút kinh hỉ, thật ra mà nói là cần một cô gái không giống với người bình thường.

Tôi dừng trước một cửa tiệm lập loè ánh đèn phồn hoa trên đường mà thở dài, lại có chút mệt mỏi nhắm mắt, trước mắt lại hiện ra đôi mắt sâu như hồ nước kia.

Rồi mở mắt ra, cười khổ đến ngoẹo cả khoé miệng…

Xem như tôi đang tự trách mình sao? Đúng là chính bản thân vẫn không đành lòng đối với người kia mà nổi giận…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.