Sorry Girl! I’m Gay!

Chương 17



Editor: Du Bình.

Tôi sẽ không như trước, cứ gặp chuyện là sẽ đến quán bar giải sầu nữa.

Tôi không giống những kẻ bất lực dùng đến chất cồn để gây mê mình, mà tôi chỉ là dùng nó để phóng túng quãng đời thanh xuân của mình trước khi phải đối mặt với vấn đề tuổi tác.

Tôi không hề nghĩ đến rằng, sống phóng túng chẳng qua chỉ để cho cuộc sống có thêm gia vị, bớt nhàm chán chứ chẳng giúp được gì hết!

Hạo Hiên cũng thường xuyên cùng tôi đến các quán bar, nhưng cậu ta cùng tôi lại không đồng dạng với nhau. Cậu ấy là CEO, cần dùng nhiều thời gian cùng tinh lực để mà xử lý công sự trong công ty. Còn tôi chỉ là loại dùng lời nói, gương mặt làm MB mua vui cho phụ nữ mà kiếm sống qua ngày.

Tôi một mực suy nghĩ, vì cái gì mà Hạo Hiên có thể kết giao bằng hữu với loại người như tôi được nhỉ?

Cho đến một ngày, tôi ở trong quán bar uống say khướt liền hỏi cậu ta: Hạo Hiên à? Sao cậu lại làm bạn với tôi?

“Cậu có ý gì?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Hạo Hiên mặc áo sơ mi trắng, áo vest đen khoác trên thành ghế, cúi đầu nhìn áo t-shirt hàng chợ của mình, cười nói: “Cậu không thấy chúng ta không cùng một thế giới sao?”

Hạo HIiên nhíu mày, nhếch môi cười chuyển sang ngồi sát cạnh tôi: “Cởi quần áo ra!”

“A?” Tôi nhất thời không kịp phản ứng.

“Tôi nói là! Mau cởi quần áo ra!” Cậu ra ra lệnh, nói chưa xong đã thấy áo sơmi trên người Hạo Hiên bị ném sang một bên. Thấy tôi chậm chạp mãi không ứng biến, Hạo Hiên liền nhào tới túm áo tôi như muốn xé rách nó: “Cả quần nữa!”

Tôi có chút khẩn trương cùng kinh ngạc không biết làm sao, cuống quýt giữ chặt lấy trang phục của mình, men say lúc này đều bay hết, mắng cậu ta: “Thẩm Hạo Hiên! Cậu muốn làm cái gì?”

Hạo Hiên như không nghe lời của tôi, chỉ đơn giản đẩy tay của tôi ra, một đường lột quần tôi. Tôi không thể phản kháng lại, chỉ sững sờ nhìn cậu ta sàm sỡ mình, mà cậu ta còn không nói rõ ý đồ nên tột cùng không biết tên điên này đang bày trò mèo gì nữa!

Rồi cậu cũng cởi quần ra, ném xuống đất. Hạo Hiên đứng trước mặt tôi, không biểu tình nhìn chằm chằm tôi, hỏi: “Phiền Hạo Vũ! Nói cho tôi nghe hiện tại chúng ta có điểm gì khác nhau?”

Tôi nhìn cậu ấy, tâm bỗng nhiên bị một cái gì đó hung hăng đánh mạnh một cái! Hốc mắt có chút nóng lên.

“Hai chúng ta chỉ có diểm khác nhau tôi là Thẩm Hạo Hiên, còn cậu là Phiền Hạo Vũ! Tôi cao 1m86cm còn cậu 1m80!” Hạo Hiên nói tiếp, câu cuối cùng được phun ra cũng là lúc tôi thấy trong mắt cậu ta lóe lên mấy tia sáng không có ý tốt!

Tôi thoáng cười, nhào tới: “Hỗn đản! Đồ thối tha cậu dám cười nhạo thân thể tuyệt đẹp của tôi sao?” Tay tôi liền không nhàn rỗi nữa, thò xuống dưới nách cậu ta thọt lét.

Đây chính là chỗ mẫn cảm nhất của Hạo Hiên, vừa bị động vào cậu ra đã lăn từ sopha xuống dưới mặt đất, điên cuồng né tránh tôi tấn công, một bên ồn ào mắng to: “Phiền Hạo Vũ! Mau đứng lên! Nhanh lên! Lát nữa có người bất cẩn vào mà thấy hai thằng đàn ông không mảnh vải độc một cái quần lót lăn qua lăn lại sẽ nghĩ chúng ta là cái loại tính hướng gì đây?”

Tôi vốn dĩ là loại người đó…



Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng tay vẫn dừng lại, đứng lên, bò đi mặc quần áo.

“Hạo Hiên à, tôi cảm thấy đúng là mình rất có phúc khi có cậu làm bạn!” Tôi một bên mặc đồ, một bên nhỏ giọng thì thầm.

“Ừ… vậy tại sao cậu thích Dật Thần lại không cho tôi hay biết?”

Đôi tay đang cầm t-shirt thoáng run nhẹ nhưng lập tức lại bình tĩnh, tôi làm bộ không có gì tiếp tục động tác: “Cậu nói nhảm cái gì vậy?”

“Tuy chúng ta không phải thân thiết như người nhà. Nhưng Phiền Hạo Vũ! Đừng làm như tôi không hiểu cậu nghĩ gì!”

Tôi biết ngay! Dù tôi có giấu diếm chuyện gì thì cũng không thắng nổi Hạo Hiên được! Tôi thả mình lên ghế, tựa hồ như có chút không cam lòng khi bị người ta nhìn thấu: “Nhưng mà dù thế nào thì cậu ấy cũng sẽ không thể tiếp nhận loại chuyện này được…”

“Hạo Vũ, cậu có biết không” Thoáng dừng vài giây, Hạo Hiên tiếp tục: “Tôi cảm thấy mọi chuyện Dật Thần làm vì cậu, đều không đơn giản chỉ là đừng ở phạm trù “bạn thân” đâu!”

… …

Dù có không có Hạo Hiên đi chăng nữa, thì tôi tuyệt đối sẽ không uống rượu một mình!

Nâng chén giải sầu độc bản thân cho tới giờ không phải là tác phong của tôi!

Có đôi khi tôi cũng sẽ tùy tiện tìm bạn rượu ngay trong quán bar, cái nơi thường xuyên phát sinh mấy cái loại tình một đêm và đương nhiên là cũng có thể trở thành người bạn tri âm giãi bày tâm sự trong vài tiếng luôn!

Trong quán rượu có thể nhanh chóng gọi một người là bạn! Chỉ có điều loại “bạn bè” này sẽ không tồn tại đến sau khi mặt trời mọc, rất nhanh sẽ quên bạn là ai!

Tôi cùng một nhóm người quây lấy nhau, chơi oẳn tù tì phạt rượu, thay phiên nhau tán tỉnh đủ loại phụ nữ đi ngang qua. Mỗi một cô gái lướt qua là một lần chúng tôi ở đằng sau cười to hoặc huýt sáo trêu chọc.

Hôm đó chúng tôi mặc kệ tuổi tác, bề ngoài, công việc giàu nghèo ra sao, cứ thế làm bạn hữu như thân thiết lâu lắm rồi cùng nhau tiêu khiển cho qua thời gian.

Đột nhiên có người đề nghị: “Mấy cậu không nghĩ là chơi gái nhàm lắm rồi sao?”

Một vài kẻ cười trêu chọc: “Cái gì vậy? Chuyện này mà có thể chán được à? Dạo này tính dục khát khao cao quá sao?”

“Không phải!” Người nọ khoát tay: “Hôm nay thử đổi khẩu vị đi!” Hắn ta giơ tay lên, chỉ cách đó không xa: “Mấy cậu trông thấy thằng nhóc kia không?” Tôi theo hướng ngón tay hắn chỉ, nhìn thấy một bóng lưng gầy teo: “Ở góc tôi nhìn sang vừa vặn thấy được mặt của cậu ấy! Nhìn rất đáng yêu! Trông rất là thuần khiết nhé! Ai xung phong tiếp cận không?”

“Thôi thôi đại ca ơi! Khẩu vị nặng vậy em không đu nổi!”

Tôi nhíu mày, cầm ly rượu đứng lêm: “Để tôi qua!”

Không chỉ bởi tôi có hứng thú với cậu nhóc kia, mà tôi còn chán ghét ánh mắt không chút che dấu ý tứ cười nhạo cùng châm chọc của đám người này!

Như Hạo Hiên đã từng nói, nếu như có ai khinh bỉ đồng tính luyến ái! Thì hãy nói xem tình cảm gái trai có chỗ nào thuần khiết?

Tôi bỏ qua đám người mà tìm đến cậu chàng kia, không chút do dự đưa tay lên vỗ vai cậu ấy: “Chào cậu…” còn chưa nói xong thì cậu ta đã quay đầu lại…

… Dật… Dật Thần?!

Cậu ấy nhận ra tôi, trong mắt chợt loé lên tia kinh hoàng, vội vã đặt ly rượu xuống muốn trốn!

Tôi đương nhiên sẽ không cho cậu ấy cơ hội, liền vươn tay nắm chặt cổ tay cậu ấy, hung hăng kéo về phía mình để Dật Thần mặt đối mặt với tôi: “Tại sao nhìn thấy tôi là muốn chạy?”

“Không phải… Không phải…” Cậu cười cười xấu hổ, bàn tay run run chỉ chỉ ly rượu: “Muốn uống một ly với nhau không?”

Tôi thật sự rất tức giận!

Ngay từ đầu cậu ấy không nói tiếng nào đã trốn, để cho tôi trở tay không kịp, còn nghĩ rằng sẽ biến mất luôn chứ!

Thật vất vả mới gặp lại mà cậu ấy lại muốn tránh tôi như tránh dịch thế này!

Dật Thần!! Rốt cuộc em bị làm sao vậy??!!

Ma xui quỷ khiến, tôi hơi dùng sức kéo tay Dật Thần, cậu ấy không hề phòng bị kêu lên một tiếng, thoáng cái ngã vào lồng ngực tôi, còn chưa kịp thở dốc đã bọ tôi đã ác độc hôn lên môi.

Đám người xa xa xem trò vui thấy tôi đột nhiên làm ra loại chuyện này bị doạ sợ, tiếng huýt sáo nhỏ dần rồi im bặt!

Mà tôi không còn tinh lực để bận tâm mấy cái linh tinh này, đúng hơn là tôi triệt để không còn nghe thấy bất kỳ một âm thanh ồn ào nào nữa. Thế giới, như chỉ còn có tôi và… Dật Thần!

Tôi cảm giác được người trong lồng ngực đang run run, cậu ngơ ngác sửng sốt vài giây, sau đó đột nhiên ý thức được cái gì đó, đẩy mạnh tôi ra rồi giáng một cái tát mạnh mẽ lên mặt tôi…

BA!!

Bởi vì lực đạo rất mạnh nên mặt tôi nghiêng hẳn sang một bên, tôi từ cái đau đớn quay lại, hừ một cái, tôi lạnh lùng nói: “Làm sao? Giờ muốn đánh nhau có phải không?” Nhìn Dật Thần lúng túng không biết làm sao, tôi bất chấp cái đau rát trên má, từng bước tới gần: “Uống một ly? Dật Thần! Người cậu muốn uống rượu cùng có phải là kẻ đang đứng trước mặt không? Có phải muốn hôn? Muốn cùng nhau ngủ trên một chiếc giường? Hay muốn ở cùng một chỗ? Hoặc… cùng nhau đi… chết có phải không?”

“Phiền… Phiền Hạo Vũ! Cậu là tên khốn!” Cậu ấy run rẩy.

“Đúng! Anh là thằng khốn đấy!” Dùng sức bắt lấy em, nhưng không muốn làm gì hàm hồ, chỉ là đơn giản kéo em dán lên người mình, thì thầm: “Hơn nữa, nếu là em, anh sẽ không ngại làm ra một bãi chiến trường!”

Du Du: Hú hú! Chời ơi anh-em rồi nhé!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.