Sorry Girl! I’m Gay!

Chương 18



Editor: Du Bình.

Dật Thần đột nhiên ngừng giãy dụa, lập tức yên tĩnh trở lại, cứ ngu ngơ nhìn tôi.

“Cậu có thể vì tôi mà làm nhiều điên rồ ư?” Em cúi thấp đầu khiến tôi không thể thấy rõ nét mặt của em, nhưng nghe rõ ràng giọng nói em dần lạnh xuống: “Đừng có đùa tôi!”

“Đùa giỡn em?” Tại sao tôi phải làm thế?

“Cậu rõ ràng là có bạn gái rồi… đi khắp nơi lưu tình không phải là rất vô sỉ sao?”

“Bọn anh chia tay rồi!” Tôi nói ra sự thật này, ngữ khí đã không còn giữ được bình tĩnh mà cao lên mấy phần.

“Vậy sao?” Em cười cười, nhưng tôi không ngửi ra được tâm tình vui sướng “Quả nhiên cậu vẫn không thể bỏ được cái thói trăng hoa nhỉ? Nhưng mà Phiền Hạo Vũ à, tôi không phải đàn bà! Cậu đừng mang tôi ra đùa giỡn được không?”

Đùa giỡn? Đùa giỡn?

Vì cái gì em cứ mang hai từ này thoát ra khỏi miệng?

Tôi xiết chặt cổ tay Dật Thần, quay người kéo em ấy đến một gian ghế lô trống mặc cho Dật Thần liên tục uy hiếp gầm rú chửi rủa làm mọi người đều quay ra nhìn đầy kinh ngạc cùng hiếu kỳ, thậm chí không thiếu ánh mắt xem thường.

Đi vào phòng, nặng nề đá cửa, không để ý đến Dật Thần vì đau mà hừ nhẹ, tôi tiếp tục kéo tay em ấy ném lên salon.

Tôi vốn định cứ thuận thế đè lên em, cởi sạch quần áo của em, làm em không thể động đậy nổi. Sau đó hét lên rằng em thấy anh còn bao nhiêu tinh lực để còn có thể đùa giỡn được với em? Em nói đi Dật Thần!

Anh chỉ muốn nói rằng anh rất thích em, nhưng không biết là tình cảm nảy nở từ lúc nào. Nhưng anh thật sự… thật sự rất thích em!

Nhưng mà bàn tay tôi vẫn âm thầm nắm chặt thành nắm đấm, cố nén lại những cảm xúc bấy lâu trong lòng, bức bách chính mình trấn định ngồi lên ghế.

Dật Thần ngồi dậy, trầm mặc không nói gì, đôi mắt cũng lảng tránh, nhìn sang hướng khác.

Em ấy có phải một chút cũng không muốn nhìn tôi?

Tôi là đang nghĩ như vậy đấy!

“Vì sao đột nhiên không chào mà đi?” Trầm mặc nửa ngày, tôi cuối cùng mở miệng ra hỏi. Tôi thật rất muốn biết lý do – điều đã quanh quẩn trong đầu tôi từ rất lâu rồi. Cho dù câu trả lời là thế nào thì tôi muốn mọi thứ phải thật rõ ràng, nếu không trước khi xuống mồ tôi cũng không thể nhắm mắt được!

“Tôi muốn đi đâu, muốn làm cái gì làm sao mà phải báo cáo với cậu?”

Quá lạnh lùng! Tôi chưa bao giờ thấy em lạnh như vậy với tôi hết!

Hôm nay cứ vậy bộc phát ra ngoài, đập vào tôi đến đau đớn lảo đảo.

“Nếu bởi vì đêm đó anh không đến tìm em…”

“Là một thằng đàn ông, ở bên bạn gái là chuyện bình thường, không cần phải so đo!”

“Thế do cái gì?”

“Cậu không cần quan tâm!”

Từ đầu đến cuối, ngữ khí của Dật Thần không hề thay đổi. Bình tĩnh đến độ không thể biết cảm xúc của em là thế nào.

So với cường ngạnh hay oán trách thì ngữ khí không lưu tình lại khiến người nghe đau đến tê tâm phế liệt nhất!

Tôi nóng nảy nắm lấy bờ vai em, dùng sức đẩy em ngã xuống ghế.

Loại cảm giác đau đớn này biết dùng lời gì để nói đây?

Kể cả bây giờ em có dùng dao găm chĩa vào tôi thì tôi vẫn muốn ôm chặt lấy em.

“Anh xin em mà Dật Thần! Em đừng có như vậy nữa được không?”

Dật Thần gian nan giãy người, nhưng mà hai thân thể kề sát hung hăng ma sát lẫn nhau làm tôi ngoài ý muốn “đứng lên”.

Thân thể Dật Thần thoáng run rẩy, tôi cuống quít đứng dậy nhưng lại thấy trong mắt em hiện lên tia kinh ngạc, thậm chí là cả khủng hoảng!

Tôi bỗng lo lắng, rồi đẩy em ra, tông cửa xông ra ngoài.

Tôi liều lĩnh chạy đi, đem ánh đèn lập lòe của các quán bar bỏ lại đằng sau, cứ chạy lảo đảo như một tên vượt ngục.

Không biết qua bao lâu, tôi dần mệt mỏi mới bất đắc dĩ đứng lại, cúi người chống tay vào đầu gối nặng nề thở hổn hển.

Nhưng sự khổ sở nơi đáy lòng không vì vậy mà được giảm bớt, ngược lại vì mệt mỏi mà chúng càng trở nên rõ ràng hơn.

Càng ngày càng nghiêm trọng hơn!

Tôi tin rằng Dật Thần không khinh bỉ đồng tính luyến ái đâu! Vì tôi nắm chắc 100% rằng em ấy là con người biết suy nghĩ!

Nhưng nếu có thể tiếp nhận được những người khác làm vậy, cũng không có nghĩa em ấy có thể bình tĩnh đón nhận một người đàn ông yêu mình. Mà nếu đồng ý, thì em ấy cũng phải có loại tình cảm như thế chứ!

“Mày đúng là quá ích kỷ đấy Phiền Hạo Vũ ạ!”

Tôi cười khổ, hung hăng tự giễu bản thân.

Tôi không biết làm thế nào mình về được đến nhà, dóng cửa, không cởi quần áo đã vào phòng tắm xối nước lên người để nước lạnh từ vòi hoa sen thấm vào quần áo, da thịt toàn thân thôi.

Phiền Hạo Vũ! Bình tĩnh lại đi!

Tôi cứ nhắc nhở chính mình, nhưng thế này thì sẽ có người khinh bỉ nói rằng, chẳng có thằng ngu nào vì tình yêu mà tự làm khổ bản thân như vậy đâu!

Hạo Vũ, chỉ cần anh nguyện ý thì sẽ không có cô gái nào cự tuyệt được anh!” Lúc trước có người nói với tôi vậy đấy! Nhưng… nếu là người tôi yêu là đàn ông thì sao?

Giờ tay chân tôi đều luống cuống, không biết nên làm thế nào…

Tôi tắt vòi sen, để thân mình ướt sũng ra khỏi phòng tắm rồi cứ thế nằm lên salon.

Cầm điện thoại, tôi rất muốn gọi cho Hạo Hiên.

Không biết vì sao, mỗi lần mất phương hướng, chỉ cần nghe lời khuyên của cậu ta thì tựa như tôi vừa được vớt lên khỏi bùn lầy vậy. Cậu ta luôn biết rõ tôi nghĩ và cần gì.

Tôi thường nghĩ, trên đời này ngoài bản thân thì chỉ có một mình Thẩm Hạo Hiên là hiểu tôi nhất.

Tôi cần cậu ta…

Đặc biệt là lúc này… thật sự rất cần!

Về sau tôi không nhớ rằng mình đã nói gì với cậu ta, chỉ nhớ rằng nói năng rất lộn xộn, hình như nhớ rằng tôi còn khóc nữa! Khóc đến tuyệt vọng…

Đúng như dự kiến, hôm sau, tôi sinh bệnh, bị sốt nhẹ rất khó chịu.

Tôi cứ nằm trên giường, nghĩ rằng mình sẽ tự vượt qua khoảng thời gian này, về sau có xảy ra chuyện gì thì cũng không sao!

Thế nhưng trên trán lại cảm nhận được xúc cảm lạnh buốt, nó quen thuộc đến mức làm tôi cả kinh. Tôi mạnh mẽ mở mắt, Dật Thần đang ngồi cạnh tôi, tay em ấy đặt trên vầng trán nóng rẫy của tôi. À, mà tôi nằm lên giường từ lúc nào ấy nhỉ?

Tôi  đột nhiên nhớ tới phản ứng đêm qua, cuống quit lui mình vào bên trong để tránh em đụng vào.

Đừng chạm vào anh… xin em đừng chạm vào anh…

“Hạo Hiên dưa tôi chìa khóa nhà cậu, nói rằng nếu tôi mà không đến thì anh sẽ tự tử. Chắc đúng là như vậy thật nhỉ?” Thanh âm rầu rĩ của Dật Thần truyền vào tai tôi.

Lòng tôi thoáng run lên.

“Có lẽ vậy đi?” Tôi nhàn nhạt đáp lại em.

Dật Thần nắm chặt vai tôi, lực đạo rất nặng khiến tôi hơi đau một chút, em trách móc tôi: “Cậu có biết hôm qua bước chân vào cửa, nhìn thấy cậu cả người ướt đẫm nằm trên ghế tôi hoảng thế nào không? Phiền Hạo Vũ! Cậu muốn tự giết mình hả?”

Tôi hất tay em ra, bất cần nói: “Tôi sống hay chết không cần em để ý!”

Chết được thì quá tốt!

Em sẽ không phải hoang mang, cũng không cần đối với quan hệ của chúng ta mà phải suy nghĩ, tự tra tấn bản thân rồi tự trách chính mình…

Dật Thần khe khẽ thở dài, em cầm lấy tay tôi, bàn tay em vẫn luôn lạnh, nhưng mà không hiểu sao vẫn thực ôn hoà để tôi hết lần này tới lần khác mãi trầm mê vào nó không thể dứt ra được…

“Hạo Vũ à… Không chào mà đi là lỗi của tôi, nói những lời nặng nề với cậu cũng là do tôi thiếu suy nghĩ… Cho nên coi như tôi cầu cậu, đừng hành hạ chính mình nữa được không?”

Tôi quay đầu nhìn em.

Giày vò?

Đúng vậy đấy! Tôi đang tự giày vò chính mình, nhưng em không biết tôi vì ai mà làm khổ bản thân.

Tôi muốn nói cho em nghe tôi thích em! Tôi cũng muốn nói với em rằng vì em mà tôi không thể nào chăm chú vào công việc làm MB của mình, muốn nói cho em nghe kể cả khi nói lời yêu thương hay khi ân ái với bạn gái tôi cũng chỉ nghĩ đến một mình em…

Thế nhưng… một điều em cũng không biết!

Tôi không thể thổ lộ… Cái gì cũng không thể nói…

Vì tôi sợ, một khi những lời này thoát ra, em sẽ triệt để rời khỏi tôi…

Tôi nằm trên giường, cảm thấy như mình bị dao đâm vào tâm đến đau lòng…

Phiền Hạo Vũ tôi từ nhỏ đến lớn không e ngại bất kỳ chuyện gì nhưng lại có thể vì một Dật Thần mà cảm nhận được hết thảy cái gì là sợ hãi cùng khủng hoảng…

Hết thảy, hết thảy đều là bởi vì một người…

Mà lại chẳng thể nói ra cho thỏa nỗi lòng…

Tôi vươn tay nắm chặt lấy tay Dật Thần, chỉ có thể cầu xin em: “Xin em đừng lần nữa vô cớ biến mất nữa được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.