Sorry Girl! I’m Gay!

Chương 6



Editor: Du Bình

Dật Thần đêm nay ngủ rất ngon, mà tôi lại là loại lạ giường là sẽ ngủ không sâu nên nghiễm nhiên là không ngủ được. Đã thế hơi thở của Dật Thần khi có khi không phả bên tôi, thỉnh thoảng cậu ấy xoay người một cái, tự nhiên sẽ mang hơi thở lướt trên da mặt khiến từ sâu trong nội tâm tôi đều ngứa ngáy hết cả. Và tất nhiên tôi cũng xoay qua xoay lại, thành ra mất ngủ lại càng thêm mất ngủ.

Kết quả, sáng hôm sau, trên viền mắt liền xuất hiện hai quầng thâm mờ mờ. Tôi vốn cho là Dật Thần vì để ý chuyện hôm qua sẽ không tự nhiên, nhưng ngay khi trông thấy bộ dạng của tôi. Dật Thần liền “Phốc!” cười thật lớn, giơ tay lên vỗ bờ vai tôi: “Từ lúc nào mà anh lại trở thành giống gấu trúc vậy Phiền Hạo Vũ?”

Tôi gạt tay của cậu ấy ra, thách đấu: “Này là đang châm chích tôi sao? Tôi dám cam đoan với cậu! Kể cả mặt tôi có ra cái dạng này thì cũng không thiếu nữ nhân vây quanh tôi!”

Tôi nói rất đúng sự thật, tôi bây giờ nhìn có chút tiều tuỵ, nhưng theo kinh nghiệm lâu năm, các cô gái bình thường đối với đàn ông u buồn thường không có sức chống đỡ. Các nàng phần lớn đều cảm thấy sẽ có được một câu chuyện thật thương đau hay là cảm động gì gì đó. Các cô gái như vậy sẽ không có đề kháng với loại uất đau buồn thần bí, vì vậy tôi đột ngột mang hai quầng thâm trên mắt thế này cũng không thể khiến các nàng lánh xa được.

Hôm nay tôi không cật lực đi tìm khách hàng cho mình, mà ngược lại lại tiến đến chỗ quầy bar, gọi cho mình một ly rượu. Tuy tôi không có đang buồn chuyện gì hết, nhưng mà vì thứ gì thì ai cũng biết rồi đấy mà phải giả dạng như thế này. Dật Thần tiểu tử một bên ra sức trêu chọc cho khách của cậu ấy cười vui vẻ, một bên không an phận mà hướng đến tôi nháy mắt mấy cái. Tôi thừa biết rằng cậu ấy đang cố ý chọc cười tôi, bất quá mặc kệ chính là mặc kệ!

Một lát sau, khi mà tôi gần như là chuẩn bị đang lo lắng, thì một ngưởi khách mà tôi mong muốn đã do dự đi tới.

“Hạo Vũ! Anh bị làm sao vậy?” Nàng ngồi cạnh tôi, đôi mắt to không che dấu được thần sắc lo lắng.

“Cũng chẳng có gì là to tát. Chỉ là cô gái khi xưa tôi thích sắp kết hôn, hôm qua vừa gửi thiệp mời đến cho tôi…” Tôi phối hợp biểu lộ, dùng một loại thần sắc đau lòng, thoải mái viết ra một lời kịch đạt chuẩn.

“Hạo Vũ…” Phụ nữ thường không chịu được cảnh người đàn ông mình thích thương tâm khổ sở, mà đặc biệt với loại đàn ông có tình cảm rất chân thành tha thiết.

Chỉ là, thấy bộ dạng cô gái này đau lòng muốn khóc, tôi thật sự suy nghĩ như vậy đáng sao? Tôi cảm thấy nước mắt nữ nân là thứ rất trân quý! Làm sao có thể dối gạt được đây?

Nghĩ vậy, tôi nắm lấy tay nàng, thứ lỗi: “Thật xin lỗi công chúa của tôi, thật tội lỗi đã làm em lo lắng, để em rơi nước mắt là lỗi của tôi! Thật sự xin lỗi em!” Tôi ôm chặt nàng, mang theo chút áy náy “Có lẽ tôi sẽ dùng thời gian để mang lại cho em khoái hoạt thôi!”

“Em biết rõ anh đang rất khổ sở…”

“Không!” Tôi nâng mặt của nàng lên “Nụ cười của em đã khiến tôi không còn đau xót nữa!”

Chứng kiến nụ cười của nàng xuất hiện trên môi, trong lòng tôi phần nào mới bớt đi cảm giác tội lỗi.

Tôi ôm lấy nàng, sau đó vô ý hướng Dật Thần nhìn cậu ấy, mà cậu ấy cũng trùng hợp nhìn lại tôi. Hai mắt giao nhau, cậu ấy lập tức cuống quít rời đi. Nhưng trong vài giây có chút ngây người, bởi tôi thấy khách hàng của cậu quơ quơ tay trước mặt cậu ấy.

Chỉ bất quá lần này tôi chẳng để cảm xúc của cậu ấy vào mắt. Cậu ấy như sững sờ, ngẩn người mà nhìn tôi, thật lòng mà nói tôi cũng không biết trong lòng Dật Thần đang nghĩ cái gì nữa.

Bỗng cô nàng ngoại quốc lại đến tìm tôi. Xem ra ngày hôm qua hai chúng tôi có những giờ phút thật vui vẻ!

“Hi, my HaoYu! [Hạo Vũ của em!]” Những cô nàng phương Tây đều bạo dạn như vậy. Bất quá! Tôi thích!

“My beauty, glad to see you again! [Thật cao hứng khi được gặp lại em! Người đẹp của tôi!]” Tôi cười, nói.

Nàng ngồi xuống cạnh tôi. Tôi bỗng đột nhiên nhớ lại mình giận dỗi với Dật Thần, vì vậy tôi không ngại ngần kéo nàng đứng dậy.

“You want take me to where? [Anh dẫn em đi đâu vậy?]”

Không để ý đến câu hỏi của nàng, tôi một đường đem nàng đến chỗ Dật Thần, giới thiệu: “He is my friend, YiChen Yan. He is very interesting,You will have a great time. [Đây là Dật Thần, bạn của tôi! Cậu ấy rất thú vị! Chắc chắn sẽ làm em hài lòng!”

“But… why? [Nhưng… Tại sao?]” Nàng hiển nhiên có chút nghi hoặc với hành động của tôi.

“Just want to introduce him to you! [ Tôi chỉ muốn giới thiệu cậu ấy với em thôi mà!]” Tôi cười, dù thế nào vẫn thấy tiểu tử có hứng thú với cô gái này!

Dật Thần liếc tôi, rồi sau đó thuần thục dắt tay nàng: “Nice to meet you, lady! You are really beautiful! I can’t help to be fascinated by you! [Thật vinh hạnh cho tôi! Tôi không thể nào kiềm lòng trước sắc đẹp của em!]”

Nhưng nhìn dáng bộ nho nhã của cậu ấy. Tôi thật đúng là có chút không quen!

Cậu vứt bỏ tôi luôn, lôi kéo nàng đến chỗ khác!

Kỳ thật tôi không thích đem khách hàng của mình đến cho người khác. Nói đơn giản để dễ hiểu một chút, các nữ khách hàng chỉ định tôi càng dài, như vậy thì tiền lương sẽ càng nhiều, tương ứng với địa vị tại nơi này sẽ càng cao hơn. Những người mới làm việc thường không có nhiều khách hàng, khởi điểm không được tốt nên hay bị các nam PR khác cười nhạo, khi dễ. Bất quá trước khi đến nơi này, tôi đã được một vài người để mắt đến, không giống Dật Thần lăng đầu lăng não (cái này có lẽ phải khổ sở lăn lộn. Du không rõ nghĩa lắm nên đành để nguyên. Có ai biết thì nhắc Du để Du edit lại nhé ^^). Cho nên ta rất nhanh có lượt khách đầu tiên, tránh khỏi bị người ta khi dễ.

Bất quá với Dật Thần là ngoài ý muốn, tôi không thể chịu được thái độ “im lặng là vàng” của cậu ấy với mình.

Lúc mới bắt đầu, cô nàng Phương Tây có chút do dự đấy! Mình bị một người đàn ông tặng cho người khác lòng tự trọng đều lúc mới đầu thế này cũng sẽ bị đả kích. Nhưng mà tôi không cùng nàng nói yêu thương, mà chỉ là đang làm việc. Nàng rất minh bạch điểm này, nên lúc nhìn tôi không có chút mất mát nào. Một lúc sau đã cùng Dật Thần vui vẻ cười nói!

Phần lớn các cô hái đều yêu thích những đồ vật mang vẻ ngoài đáng yêu. Huống chi Dật Thần có thể tự làm bộ mặt cực vô hại, thương thường làm cho phụ nữ bộc phát tiềm thức bản năng người mẹ của mình. Giống tôi này, tuy khi lớn lên rất tuấn tú, nhưng đôi khi cũng là một dạng bảo thủ đấy! Các cô gái hướng nội bình thường đều cảnh giác mà kéo áo bỏ đi, thấy tôi đáng thương một chút cũng chỉ hỏi thăm qua quít. Nói vậy thôi chứ tôi với Dật Thần là hai dạng bất đồng, dù biết cậu ấy là sói đội lốt cừu, các nàng đều không thể cưỡng lại mà kéo tới. Điều này làm tôi khá phiền muộn đấy! “Tướng mạo quyết định tất thảy!”, mỗi lần cậu ấy nói câu này với tôi, đắc ý vỗ vỗ vai, tưởng là đang an ủi đấy! Nhưng kỳ thật lại càng giống đắc chí mà giễu tôi!

Đáng giận! Cái này tựa như thế giới đáng yêu mà tôi ưa thích đang từ từ tan vỡ! Trong lòng tôi vang lên một hồi phàn nàn!

Cô gái kia cùng Dật Thần nói chuyện rất vui sướng! Lúc nàng rời đi trên mặt còn mang nét tươi cười. Tôi đoán được lần sau nàng nhất định sẽ lại đến, còn đối tượng cần thì chắc chắn sẽ không phải tôi nữa rồi! Tôi cứ như vậy mà mất đi một người khách, nhưng một người thì tôi cũng không cảm thấy mất mát, thua thiệt nhiều lắm đâu!

Dật Thần xoay người hướng tôi đi tới. Nụ cười trên môi lập tức biến mất, cả gương mặt gương mặt thoáng cái suy sụp.

Không thể nào cậu ấy đang bất mãn chứ?!

Cậu đến trước mặt tôi, xem nét mặt kia, tôi cảm thấy nếu trên tay Dật Thần có ly rượu, nhất định cậu ấy sẽ không nể nang gì hất thẳng nó vào mặt tôi. Tuy nhiên tôi lại chẳng hiểu mình làm sai cái gì!

“Vì cái gì mà đem cô gái Tây kia giới thiệu cho tôi?” Cậu hỏi tôi.

“Bởi tôi thích a~” Tôi đáp, như một điều hiển nhiên.

“Ai nói với anh là tôi thích nàng?!”

“Vậy sao hôm qua cậu lại có thái độ kia?” Tôi bó tay, cảm thấy cậu ấy nói có chút không có lý.

Cậu ấy nhìn tôi rất lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Phiền Hạo Vũ, anh cho rằng anh hiểu tôi được bao nhiêu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.