Sorry Girl! I’m Gay!

Chương 7



Editor: Du Bình

Lời này là có ý gì?

Nói thật ra, tôi thật sự rất chán ghét những loại người cho là tôi mang thái độ đùa cợt họ, kể cả với Dật Thần. Tôi Phiền Hạo Vũ làm gì phải có cái nghĩa vụ ở chỗ này “mặt nóng dán mông lạnh” đùa cho cậu vui vẻ?

Dật Thần ngoài mặt lãnh đạm nhưng bên trong lại lồ lộ ngữ nghĩ trào phóng, xác thực là đã chọc đến tôi. Mà không tức mới lạ đấy! Tôi hao tâm tư muốn cậu ấy vui vẻ, kể cả lúc đang làm việc cũng đều con mẹ nó nghĩ đến cậu ấy. Đã thế còn mang khách của bản thân tặng cho cậu. Kết quả cậu lại có cái thái độ này, như là tôi thiếu hẳn của cậu ta đến tám xâu tiền? Lão tử đã cố sức nịnh nọt như vậy, dựa vào cái gì mà lại bị coi thường?

Lúc tôi lại gần cậu ấy, thái độ lạnh xuống: “Đúng! Là tôi không biết cậu! Cho nên tôi cũng không biết là cậu lại nghĩ tôi đang làm trò hề! Tâm tình của cậu không tốt là việc của cậu. Đừng có “giận chó đánh mèo”, mang tôi ra làm nơi trút giận! Tôi không có nghĩa vụ phải lấy lòng cậu!”

“Ai mượn anh lấy lòng tôi?”

Đây là lần đầu tiên cậu ấy công khai chống đối, làm lửa giận trong lòng tôi ngày càng bùng phát mãnh liệt chỉ muốn quay người mau chóng ly khai. Tôi! Phiền Hạo Vũ cho đến bây giờ không thiếu người đẹp. Tại sao lại phải vì một thằng đàn ông mà lãng phí thời gian quý giá cơ chứ?

Mà đúng lúc này, một người đàn ông khác đi đến, bụng phình to, thịt mỡ chồng chất trên mặt, còn mắt thì cơ hồ giống như một đường thẳng vậy! Tôi chắc chắn thằng này không phải là đến xin làm nam PR, vì hắn hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn!

Tôi đang suy nghĩ hắn tới nơi này làm cái gì, hắn lại đem ngón tay vừa to vừa thô chỉ vào Dật Thần: “Em đây rồi!”.

“Ông muốn làm gì?” Dật Thần vẫn còn nóng, cậu ấy cau mày, lạnh giọng hỏi.

“Em với đàn bà làm cái gì, anh sẽ đối với em làm như thế!” Hắn cười đến hèn mọn bỉ ổi.

Shit! Tôi triệt để minh bạch ý tứ trong lời nói của hắn. Tuy nhiên đã từng được nghe nói nam PR cũng phục vụ làm nhân tình của đàn ông. Nhưng tôi từ trước đến nay chưa từng gặp tình huống này, cho nên chỉ cho nó là lời đồn vớ vẩn. Không nghĩ thật sự là có việc này!

Dật Thần không thể so với tôi, cậu cắn chặt môi, tay cũng theo đó trở thành nắm đấm, các đốt tay hơi đổi màu trắng bệch.

Gã kia đi đến: “Như thế nào? Làm công việc này, không phải các em được tôn chỉ là phải làm cho khách hàng hài lòng sao? Huống hồ, các em hình như làm gì có văn bản không được tiếp đàn ông?” Hắn nhìn Dật Thần, dục vọng trong mắt lộ rõ mồn một.

Mẹ nó! Đồng tính luyến ái buồn nôn!

Tôi ở trong lòng hung ác thầm mắng.

Yêu cầu của khách hàng theo lẽ thường không thể cự tuyệt, huống hồ ở chỗ này nhận tiền của lão bản cũng sẽ không được cảm thấy đi tiếp khách nam là trái sự tình được. Ở trong mắt hắn, đã làm nam PR, thì nguyên tắc đấy không đáng được nói!

Nhìn Dật Thần cố nén lại mà gật đầu, tôi đột nhiên có một loại xúc động. Hận không thể một tay kéo cậu ấy dán vào ngực mình, không cho động đậy nữa!

Tôi cứ như vậy trơ mắt nhìn Dật Thần bị dẫn vào trong phòng. Bởi vì cảnh đấy mà bao nhiêu lửa giận trong lòng đều triệt để bị dội tắt rồi. Chuyển biến lúc này là lo lắng vô biên, thậm chí có thể làm quá lên chính là khủng hoảng!

Tôi lại vô tâm tiếp khách, nhưng mà không có bất kỳ chút hào hứng nào để chọc cho nữ nhân vui vẻ cả. Đây là lần đầu tiên tôi làm trái với quy định, cự tuyệt hết với tất cả các lời mời. Tìm một chỗ gần cánh cửa kia rồi ngồi xuống. Tôi suy nghĩ, nếu như người đàn ông kia chỉ là muốn tìm Dật Thần nói chuyện phiếm, thì tôi cũng sẽ không muốn tìm đủ mọi cách để quấy rầy. Nhưng sự thật đang chứng minh, cái hi vọng trong đầu tôi thật quá ngây thơ rồi!

Lúc đầu bên trong còn rất yên tĩnh, nhưng chỉ chốc lát sau tiếng ly thuỷ tinh rơi vỡ dưới sàn vang đến bên tai tôi. Tôi mơ hồ nghe thấy người nam nhân kia hét lên: “Bảo bối! Đừng chạy a~”. Cái từ ‘Bảo bối’ thật sự làm tôi buồn nôn đến cực điểm, từng tiếng từng tiếng xối vào tai, rát như kiến chích làm người ta khó mà ngồi yên được!

Tay tôi nắm chặt thành một đoàn, chặt đến nỗi móng tay đâm rất sâu vào lòng bàn tay!

Cho đến lúc Dật Thần hét lên một tiếng, tia lý trí cuối cùng sót lại trong tôi triệt để bị phá tan tành!

Tôi tiến đến dùng sức mở cửa, liền nhìn thấy Dật Thần đang bị tên đáng chết kia đè lên những miếng thuỷ tinh rơi vãi đầy sàn. Cậu cật lực giãy dụa, nhưng bởi vì do quá gầy, khí lực so ra vẫn là kém hơn gã kia. Quần áo từng mảnh từng mảnh một bị xé rách, da thịt loã lồ bị những miếng thuỷ tinh cứa vào làm rướm máu. Trên mặt cậu ấy sưng đỏ, hẳn là trong lúc giãy dụa hòng thoát đã bị kẻ kia vung một chưởng đánh đến.

Tôi phẫn nộ, lập tức lao đến, liều lĩnh túm gáy hắn, hướng mặt hắn ban cho một quyền. Sau đó, không đợi hắn kịp tỉnh táo đã giơ chân lên, hung hăng giẫm vào bụng tên khốn nạn vô số lần!

Hắn ôm bụng, giãy dụa đứng lên: “Mày?! Mày dám đánh khách hàng?!!”

“Con mẹ mày! Câm miệng cho lão tử!”

Tôi thừa nhận là tôi như muốn điên lên rồi! Tôi ngồi trên người hắn, dùng sức vung nắm đấm nhằm trúng mặt hắn, mỗi một cái đều rất rắn chắn khiến gương mặt mập mạp của hắn đều sưng phồng hết lên cả. Lúc này hai con mắt hắn đã bị chôn sau đống thịt mỡ trên mặt hắn không còn nhìn thấy được nữa rồi!

Đợi đến lúc hắn hôn mê bất tỉnh mới thu tay. Tôi thở hổn hển đứng dậy, khi quay đầu vẫn thấy Dật Thần ngồi ngây ngốc dưới đất, chắc chắn vẫn còn chưa hết sợ. Tôi rõ cảm giác của cậu ấy, khi còn đang tỉnh mà gặp ác mộng kinh hoàng như vậy. Hiển nhiên người bình thường sẽ khó có thể chấp nhận được a~ Hai tay cậu ấy đều run rẩy, bờ môi cắn vào rồi nhả ra đến nỗi sắp chảy máu rồi làm tôi có cảm giác tâm can của mình bị người ta ném xuống đất rồi hung hăng giẫm đạp đến nát bươm!

Tôi không nhịn được, bước nhanh đến, ôm lấy cơ thể run rẩy của Dật Thần vào lòng.

“Dật Thần!” Tôi kêu tên cậu ấy.

Thân thể cậu ấy vẫn còn lẩy bẩy, tôi chỉ đụng nhẹ thôi mà đã co giật một cái. Tôi đau xót, nhỏ giọng: “Dật Thần! Chúng ta đi thôi!”

Cậu ấy không trả lời, chỉ một ngụm dùng răng, hung hăng cắn lên vai tôi. Lại tiếp tục dốc sức liều mạng lắc đầu, cơ thể căng cứng không ngừng run rẩy. Bờ vai tuy bị cắn có hơi đau, nhưng tôi không động đậy. Lại là lần đầu tiên Phiền Hạo Vũ tôi để người ta tuỳ ý tàn sát.

Tôi cứ vậy ôm cậu ấy. Không biết qua bao lâu, cậu ấy mới chậm rãi thả lỏng. Nhìn bả vai của tôi bị cậu cắn đến bật cả máu, thấm đẫm cả một mảng áo trắng, thật sự rất chói mắt!

“Vai anh…” Hiện tại, cậu ấy mới chú ý đến vết thương của tôi, lại cảm nhận được mùi tanh trong khoang miệng mình, lại nhìn về phía tôi, trong đáy mắt tràn ngập áy náy cùng lo lắng.

Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy ý nói không sao. Sau đó giúp cậu sửa sang lại trang phục. Chỗ đã bị xé hư mất, bây giờ chỉ có thể vuốt lại phía trên cho thẳng thướm một chút được thôi. Tôi ôm lấy Dật Thần, nhưng tựa hồ cậu ấy không muốn ra ngoài, chắc là không muốn ai chứng kiến vẻ chật vật này của cậu ấy.

Tôi hiểu, vì vậy liền mở cửa đi ra ngoài. Dùng cách hành xử khác hẳn với lúc làm việc, tôi trở nên lạnh lùng và sẵn sàng dùng những lời nói sỗ sàng, kể cả chửi tục để đuổi hết các khách hàng đi. Các cô nàng đối với tôi rất bất mãn, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt, đã thế có người còn mắng tôi bị bệnh tâm thần. Nhưng lúc này đây ngoài Dật Thần ra thì tôi chẳng để ý đến gì hết nữa!

Các khách hàng đều đi hết, chỗ này lập tức yên tĩnh trở lại. Hơi lãnh lãnh, thanh thanh, trống trải đến đáng sợ. Tôi thở dài, sau đó tôi mang Dật Thần từ trong phòng đi ra.

Và lúc này tôi lại phạm phải điều tối kỵ nữa rồi!

Đang trong giờ làm lại đi đánh người, không chỉ cự tuyệt các cô gái mà còn đem toàn bộ khách đuổi đi. Cho nên trong dự liệu của tôi, tôi nắm chắc một suất bị sa thải rồi! Còn tiền lương sẽ bị đưa đến làm tiền thuốc men bồi thường cho tên khốn kia.

Nhưng toàn bộ những điều này đều là ngoài ý muốn hết! Tôi không cảm thấy chút nào khổ sở bất bình, tôi cũng không cho rằng là mình đã sai. Mà ngược lại còn thấy mình vì Dật Thần thì trả cái giá nào cũng đáng. Tôi có thể xách định rõ, nếu chuyện này còn phát sinh lần nữa, kết quả cũng sẽ hệt như bây giờ mà thôi.

Tôi không sợ phải bỏ cái bát cơm này. Tôi là tột cùng sợ hãi cái gì! Kỳ thật chính tôi cũng không rõ ràng… Chỉ là lúc Dật Thần bị kéo vào phòng thì tôi chỉ muốn điên cuồng lao tới, kéo cậu ấy trở lại. Cái cảm giác khủng hoảng cùng sợ hãi cứ bao trùm lấy tôi khôn nguôi…

Cõ lẽ… tôi là đang sợ Dật Thần bị tổn thương? A!! Ai mà biết được chứ?!

Về sau Dật Thần vẫn rất áy náy với tôi, càng không ngừng cười nói với tôi, kể cả dùng đến sắc mặt đùa nghịch để chuộc lỗi với tôi. Nhưng lúc đó tôi đã vô tâm, không hiểu lý do cậu ấy không vui cái gì. Níu lấy một việc không phải của mình lại càng không phải tác phong của tôi. Huống hồ tôi cũng chẳng có bền bỉ hiếu kỳ một chuyện gì cho cam. Vì vậy tất cả đều cho qua ngay lúc đấy!

Tôi giơ tay lên, vuốt đầu cậu ấy: “Đêm nay cho tôi ở nhà cậu nhé?”. Tôi lại mang vẻ mặt tưởng nhớ chậc lưỡi: “Giường của cậu thật sự rất là êm a~”

Vì thế, dựa vào chuyện lùm xùm hôm nay. Tôi đóng đô ở nhà Dật Thần một bước không rời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.