“ ANH CỨ VỀ THẲNG NHÀ ĐI.” Cô Harmony nói điện thoại, lúc tôi ngồi xuống ghế với cái tay đã được băng bó cẩn thận. Cô đóng cửa lại, xua tan cái lạnh giá bên ngoài, rồi đi vào trong bếp, mở tủ lạnh xem còn gì ăn được không.
Ở đầu dây bên kia, bố tôi còn chưa kịp mở miệng phản đối thì đã bị cô cắt ngang bằng sự tự tin của một người phụ nữ đã quá quen với việc ra lệnh. “ Em đã đón con bé rồi.”
Chỗ làm của bố ở tít tận Fort Worth, trong khi cô Harmony làm việc ở chính cái bệnh viện mà họ đưa chúng tôi tới. Vì thế, kể cả cô ấy có đi từ nhà đi chăng nữa – vì cô thường làm ca ba – thì vẫn tới trước bố nửa tiếng, nếu bố lái xe thẳng từ Fort Worth về.
“ Bởi vì em ở gần bệnh viện hơn anh.” Và bởi vì anh Nash đã dùng sức Ảnh hưởng thuyết phục được bác sĩ cho tôi ra viện mà không cần có sự đồng ý của người giám hộ hợp pháp.
Cô Harmony giơ cái điện thoại ra xa khỏi tai, khi bố tôi bắt đầu buông những lời trách móc, phàn nàn về cách xử trí của cô. “ Con bé vẫn ổn, chân tay không bị làm sao cả. Anh cứ về đi rồi chúng ta nói tiếp.” Nói rồi cô cúp máy cái rụp và đút điện thoại vào trong túi quần đầy dứt khoát, như muốn nói rằng cô sẽ không nghe máy nữa, dù bố tôi có gọi lại.
Uầy! Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dám làm thế với bố. Chính vì mải trầm trồ thán phục cô Harmony mà tôi quên bẵng mất không nhờ cô nhắn thêm với bố là tinh thần của tôi cũng rất ổn. Thành thật mà nói tôi cũng thấy mình đã xử lí tình huống rất tốt, nhất là lại còn trong hoàn cảnh suýt mất mạng – một lần nữa – như thế.
“Kaylee này, cháu có tin vào hiện tượng dèja vu (ký ức ảo giác) không?” – cô Harmony mỉm cười, lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa tươi – “ Bởi vì hình ảnh cháu bị thương nằm trên cái sô-pha này trông rất quen.”
Anh Nash bỏ chùm chìa khoá lên cái bàn giữa lối đi và phòng khách, sau đó bước tới ngồi xuống cạnh tôi, dựa đầu ra đằng sau đầy mệt mỏi. Lúc nãy, trên đường về nhà chúng tôi đã ghé qua nhà anh Scott để anh Nash đi xe ô tô của tôi về. Cảnh sát đã gọi điện sang Cancún, Mexico báo cho bố mẹ anh Scott nhưng nhanh thì cũng phải mai họ mới về tới nơi.
Cô Harmony lấy một cục bơ thực vật bỏ lên mặt bếp, sau đó khiễng chân với lấy túi bột và túi đường đang nằm tít sâu trong cái tủ bếp mà tôi rất hiếm khi đụng vào. “ Nhưng rắc rối vẫn cứ tiếp tục tìm đến cháu, dù cháu có muốn hay không.”
“ Trong trường hợp này cháu nghĩ từ “ rắc rối” có vẻ hơi nhẹ” – tôi lẩm bẩm, nghiêng người dựa vào vai anh Nash và anh vòng tay ôm lấy tôi – “ Mà cô không muốn biết chuyện gì đã xảy ra ạ?” Tôi đưa mắt nhìn cô qua cánh cửa phòng bếp.
“ Lát nữa.” – cô nói vọng ra – “ Đằng nào thì cũng sẽ phải giải thích lại từ đầu với bố cháu, nên cô muốn đợi để nghe luôn một thể.”
“ Nhưng anh thì không.” Anh Tod đột nhiên lên tiếng. Tôi ngẩng mặt lên và thấy anh đang đứng dựa lưng vào cửa bếp. anh ấy đã hiện ra trong phòng cấp cứu, ngay sau khi viên cảnh sát rời đi, và yêu cầu một câu trả lời về chuyyện vừa xảy ra, nhưng chúng tôi đã không thể nói gì bởi cô ý tá vẫn đang có mặt ở đó. Không còn cách nào khác, anh đành biến đi tìm mẹ, để rồi phát hiện ra rằng mẹ anh cũng đang trên đường đến bệnh viện rồi. Một đồng nghiệp ở bệnh viện đã báo cho cô Harmony sau khi nhận ra anh Nash.
‘Con cũng vậy, Tod ạ.” – Cô Harmony quay sang nói với cậu con trai cả, trên tay cầm hộp bột nướng bánh. – ‘Bắt em Kaylee phải kể đi kể lại chuyện vừa xảy ra sẽ chỉ càng khiến em ấy mệt mỏi hơn mà thôi.”
“Đằng nào thì cũng sẽ mệt rồi ạ…” Bố chắc chắn sẽ giáo huấn cho tôi một trận nếu biết tôi lại gặp rắc rối liên quan tới Hơi thở của Quỷ. Và tôi e là cô Harmony cũng sẽ hùa theo bố tôi, một khi đã nghe rõ đầu đuôi câu chuyện.
Anh Tod làu bàu vài câu rồi bước tới đổ phịch xuống cái ghế bành của bố tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy chịu hiện nguyên hình và ngoan ngoãn ngồi đợi cùng cả nhà như thế này.
Tôi ngẩng đầu khỏi cánh tay anh Nash và ngồi thẳng dậy để có thể nhìn thấy mặt anh, nhưng anh đang không hề nhìn tôi. Hai mắt anh nhắm nghiền, mấy lọn tóc nâu loà xoà trước trán. Nếu không phải vì bờ vai và quai hàm đang căng cứng của anh, có lẽ tôi đã tưởng anh ngủ rồi cơ. Tôi hiểu anh Nash còn buồn hơn tôi, cảm thấy có lỗi hơn tôi, bởi vì anh Scott là bạn thân của anh.
Và rồi tôi nghe thấy tiếngxe ô tô đỗ xịch lại trước cửa. Bố tôi đã về! Trong một khoảng thời gian ngắn như thế… Không biết bố có bị bắn tốc độ không nhỉ?
Một phút sau, cánh cửa ra vào bật mở, va cái rầm vào tường. Bố tôi chạy xốc vào trong nhà như tên bay, miệng thở hồng hộc như thể vừa chạy bộ một mạch từ chỗ làm về. Giọng bố đầy sốt sắng. “ Con không sao chứ?”
“ Vâng ạ, con không sao.” Nhờ hai mươi tám mũi khâu và một liều thuốc gây tê cục bộ. Nhưng tôi không hề mong chờ mấy giờ sắp tới. Cô y tá băng bó cho tôi khi nãy đã đưa cho tôi hai viên thuốc giảm đau Tylenol. Bởi vì theo lời cô ý, một khi thuốc gây tê hết tác dụng, tôi sẽ có cảm giác như đang bị ai đó mổ phanh cánh tay mình ra.
Nhưng tôi nghĩ cô ấy chỉ đang doạ tôi thôi.
“ Chuyện gì đã xảy ra thế hả Kay? Giáo viên trong trường đi đâu hết rồi mà lại để chuyện như thế xảy ra?” Bố tôi phẫn nộ hỏi.
Thôi xong! Xem ra tôi không thể ẻm nhẹm vụ bùng học hôm nay được rồi…
“ Thực ra bọn con không phải là đang ở trường.” Tôi nhắm chặt mắt lại chờ đợi cơn thịnh nộ của bố chuẩn bị trút xuống đầu.
Cánh cửa đóng sầm lại và tôi mở mắt ra nhìn. “ Bố thật không biết phải bắt đầu từ đâu với con nữa, Kaylee ạ. Bố mới về nhà được có ba tháng và con đã suýt bị giết đến hai lần rồi. Bố phải làm gì để giữ cho con được an toàn bây giờ? Sao con cứ toàn ra ngoài tìm kiếm rắc rối thế hả Kay?”
Tôi cố gượng cười để làm dịu bầu không khí căng thẳng trong phòng mặc dù vết thương trên tay càng lúc càng đau và tâm trạng thì không hề sung sướng gì. “ Cả hai lần con đều vẫn sống nhăn đấy thôi bố.” Nhưng khi nhìn thấy vẻ lo âu và đượm buồn trên mặt bố, nụ cười trên môi tôi liền tắt ngúm.
Bố thở dài, cời áo khoác vắt lên thành ghế. Trên người bố vẫn phảng phất mùi mồ hôi và mùi kim loại nơi bố làm việc. Bố đã bỏ về sớm – và bị trừ lương – là vì tôi. “ Tay của con sao rồi?”
Không sao đâu ạ.” – Tôi chìa tay ra cho bố xem – “ Bác sĩ nói vết thương này sẽ không để lại di chứng gì hết. Con chỉ bị khâu có vài mũi thôi ý mà bố.”
Anh Tod khịt mũi một cái rồi gác chân lên chỗ để chân của cái ghế bành. “ Chính xác là hai mươi tám mũi.” Anh đủng đỉnh nói, và bố tôi giật mình nhảy dựng ra phía sau. Có vẻ như bố nghe thấy tiếng anh Tod nhưng lại không hề nhìn thấy anh ấy
“ Chết tiệt! Tod!” – Bố trừng mắt nhìn về phía anh chàng thần chết – “ Đừng có lén lút trong nhà người khác như thế. Không cần biết cậu là thần chết hay là gì! Một là hiện hình ra, hai là biến khỏi đây ngay!”
Cô Harmony và tôi mím môi nhìn nhau cười, tất nhiên là không dám để lộ cho bố tôi thấy.
Anh Tod nháy mắt, tủm tỉm cườivới tôi rồi vụt biến khỏi cái ghế bành và hiện ra lù lù sau lưng bố tôi. “ Được thôi.” – anh ghé sát vào tai bố tôi nói, làm ông bố tôi nghiệp của tôi lại bị một phen hết hồn – “ Nhà của chú, chú có quyền.”
Bố tôi quay ngoắt người lại, mặt đỏ gay như sắp nổ tung vì tức giận. “Tôi đổi ý rồi. Cậu hãy biến khỏi nhà tôi ngay!”
Anh Tod nhún vai, mấy lọn tóc vàng loà xoà trước trán. “ Cháu sẽ tự hỏi Kaylee sau. Đằng nào thì giờ nghỉ của cháu cũng hết rồi.” Sau đó anh vụt biến mất vào không khí, bỏ mặc bố tôi đứng trơ trọi giữa phòng khách, giận muốn xì khói trên đầu, hai tay nắm chặt hai bên đùi.
Tôi ngước mắt nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường phòng bếp. Bây giờ là 2h05 chiều. Ca trực của anh Tod chỉ vừa mới bắt đầu lúc trưa. Cứ cái đà này anh ấy sẽ sớm bị đuổi việc mất.
“ Cậu ta đã đi thật chưa đấy?” Bố lừ mắt hỏi tôi, sau đó quay sang nhìn cô Harmony nhưng cô ấy chỉ nhún vai tỏ ý không biết, mặt rõ ràng đang cố nhịn cười.
“ Theo như con thấy thì là rồi.”
Anh Tod ít khi trêu chọc mẹ anh ấy hoặc tôi bởi vì biết rõ là sẽ không nhận được mấy phản ứng từ hai cô cháu tôi. Nhưng bố tôi và anh Nash là mục tiêu yêu thích của anh, bởi vì họ luôn tỏ ra quá nghiêm trọng.
Bố tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó quay sang hỏi tôi. “ Chúng ta đang nói đến đâu rồi?”
“ Con đang nói với bố là tay con không bị làm sao hết. Không sợ để lại di chứng gì.” Tôi thấy không cần thiết phải nhắc lại vụ hai mươi tám mũi khâu làm gì…
“ Nhưng con đã có thể bị giết.” – chuyện đó thì tôi không thể tranh cãi với bố rồi, vì thế tốt hơn hết tôi nên ngậm miệng lại – “Vào trong này, để bố xem kỹ lại vết thương của con nào.” Bố đi vào trong bếp và ra hiệu cho tôi ngồi xuống cái ghế ngay bên dưới đèn bếp, nơi tập trung nhiều ánh sáng nhất trong nhà tôi.
Tôi ngồi xuống và bố kéo ghế ngồi mặt đối mặt với tôi. “ Ai đã làm chuyện này?” Bố nắm lấy cằm tôi và xoay đầu tôi sang một bên để nhìn rõ hơn vết cắt trên cổ - đã được sát trùng và để hở. Nó ngắn và nông tới nỗi không cần phải khâu
Tôi ngọ nguậy trên ghế, lo lắng không biết phản ứng tiếp theo của bố sẽ như thế nào. “ Anh Scott Carter ạ.”
“ Thằng nhóc đã đâm vào xe con ý hả?”
“ Không ạ, đấy là anh Doug Fuller.”
Bố tôi quay ra nhìn chằm chằm về phía anh Nash, hai vai đang rũ xuống, ngồi ỉu xìu ngoài phòng khách. “ Và cả hai đều là bạn của cháu đúng không Nash? Cùng trong đội bóng với cháu?”
Cô Harmony khoanh hai tay trước ngực. “ Anh Aiden, chuyện này không liên quan gì tới thằng bé cả.”
“ Thật sao?” – bố tôi cao giọng hỏi lại. Hy vọng cô Harmony hiểu được rằng bố tôi phản ứng như vậy cũng chỉ là do quá lo lắng cho tôi mà thôi – “ Em nghĩ tự dưng mà bạn thằng bé tông cả cái xe và chưa đầy một tuần sau một người bạn khác định giết con bé.”
Ha, giờ thì tôi biết mình thừa hưởng cái tính thích cường điệu hoá mọi chuyện từ đâu rồi…
“ Thực ra rắc rối của anh Scott bắt nguồn từ anh Doug bố ạ.” – tôi thề thọt nói – “ Nhưng anh Nash không có liên quan gì tới chuyện này.”
Tôi quay qua anh Nash tìm kiến sự ủng hộ nhưng anh chỉ ngồi im, hai tay ôm lấy đầu. Cũng không thể trách anh được, phải tận mắt chứng kiến bạn thân của mình hoá điên như vậy hật không dễ dàng gì. Tôi cũng sẽ đau đớn chết mất nếu có chuyện gì xảy ra với Emma. Nhất là khi tôi hoàn toàn có thể ngăn chặn được nó. Tôi cần phải tìm ra cách để chấm dứt ngay chuyện này, kể cả nếu điều đó đồng nghĩa với việc phải kể hết mọi thứ với bố tôi.
“ Chính xác thì hai anh chàng đó đang dính phải rắc rối gì?” – bố tôi nhẹ nhàng hỏi – “ Và chuyện đó có liên quan gì đến con?”
Cuối cùng thì anh Nash cũng chịu ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ au. Tôi rất muốn chạy ngay ra ngồi xuống bên cạnh anh, để an ủi anh rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi và rằng đó không phải là lỗi tại anh. Anh không phải là người đưa Hơi thở của Quỷ cho họ, cả anh và tôi đều không dám chắc là việc hành động sớm hơn có thực sự cứu được anh Scott hay không. Tất cả những gì chúng tôi biết là nếu đột nhiên bắt anh ấy cai nghiện ngay, có thể sẽ khiến cho bệnh hoang tưởng của anh càng nặng hơn.
Nhưng tôi vẫn ngồi im trong bếp, bởi giờ anh Nash trông có vẻ muốn được ở một mình. Và tôi muốn tôn trọng quyết định của anh. Cho anh thêm chút thời gian. Nhưng chỉ cần anh quay ra nhìn tôi một cái là tôi sẽ chạy tới bên cạnh anh ngay
Tôi nhún vai, ngập ngừng nìn vào mắt bố và nói. “ Con không nghĩ chuyện đó có liên quan gì đến con.” Mặc dù cái bóng giấu mặt của an Scott cứ nhăng khăng mọi chuyện đều là lỗi của tôi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi tuôn ra một tràng, không dám ngừng lại vì sợ bản thân sẽ đổi ý.
“ Anh Scott và anh Doug đã hít phải Hơi thở của Quỷ, và nó đang khiến họ phát điên.”
“ Cái gì?” – bố tôi bật dậy, cùng lúc quả trứng trên tay cô Harmony rơi cái bẹt xuống sàn bếp. Cô đứng như trời trồng, lòng trắng trứng nhoe nhoét trên tay, rơi rớt xuống cả đôi giày thể thao của cô.
Và rồi cô dần hiểu ra vấn đề - tôi có thể nhìn thấy điều đó qua sự thay đổi từ từ trên nét mặt cô Harmony. Cô lơ đãng bước qua quả trứng vỡ nát trên sàn một cách vô thức, “ Vì thế mà cháu đã hỏi cô…”