Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 3 - Chương 17



NỖI KHIẾP SỢ VÀ CƠN GIẬN DỮ QUẤN CHẶT lấy tôi như những cành cây leo đang tiết chất độc vào mạch máu. Tôi đứng bật dậy khỏi ghế và anh Nash chộp vội lấy tay tôi ngăn lại. "Kaylee, anh xin em…" Tôi có thể cảm nhận được chút hơi ấm ít ỏi tỏa ra từ các ngón tay của anh. Nếu như lúc này da anh lạnh hơn da tôi – nếu như tôi có bất cứ lí do gì để nghi ngờ là anh Nash vẫn đang có Hơi thở của Quỷ trong người – có lẽ tôi đã chạy thẳng về xe và không một lần nhìn lại.

Nhưng bởi vì anh vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ anh đã không còn sử dụng nó nữa, nên tôi quyết định cho anh thêm cơ hội để giải thích. "Chuyện đó diễn ra như thế nào?" – giọng tôi lạnh tanh – "Hắn đã thổi vào một quả bóng bay cho anh à?"

"Không." – Mặc dù đèn trong vườn không được sáng lắm nhưng thể là tôi đã nhìn thấy hai má anh Nash đỏ ửng lên – "Quá trình ấy diễn ra… thân mật hơn một chút."

Eoooo! "Anh đã hôn lão Avari ý hả?" Tôi mím chặt môi lại, rùng mình trước ý nghĩ rằng tôi và gã tà ma đã gián tiếp chia sẻ nụ hôn với nhau qua bạn trai của tôi.

"Nó giống như kiểu hô hấp nhân tạo thì đúng hơn." Anh Nash sửa lại, nhưng lời bào chữa của anh chỉ càng khiến tôi thấy kinh tởm hơn. "Và sau cái lần đầu tiên đó, hắn đã tự sắp xếp với tay Everett để anh không phỉa đi qua Cõi Âm nữa."

"Hắn cũng tốt gớm nhỉ!" Tôi giật phắt tay ra khỏi tay anh.

Anh Nash lờ đi như không nghe thấy câu mỉa mai vừa rồi của tôi. "Khi ấy anh cũng đã nghĩ như thế, và không hiểu tại sao hắn lại phải mất công đến như vậy. Nhưng giờ thì mục đích của hắn đã quá rõ." Anh chỉ tay về phía căn nhà và bữa tiệc của các khách hàng tiềm năng.

Nhưng tôi vẫn chưa rõ mục đích của lão Avari. "Hắn ta sẽ được gì từ việc này?"

"Anh đoán là hắn sẽ nhấm nháp sự đau khổ của họ tới khi họ chết. Ví dụ như Carter, cậu ấy vừa trở thành bữa buffet 24/24 của hắn…"

"Anh nghĩ hắn sẽ chịu từ bỏ món mồi béo bở kia chắc?" Tôi hcir về phía ngôi nhà của anh Fuller, nơi bữa tiệc đang càng lúc càng trở nên náo nhiệt hơn.

"Không đâu. Nhưng ít ra chúng ta sẽ có thêm thời gian để nghĩ cách."

Tôi ngồi sụp xuống ghế, cảm thấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. "Vậy là anh biết cách liên lạc với gã Everett đúng không? Anh gọi cho hắn khi cần… thêm à?" – chỉ riêng cái ý nghĩ  đó thôi cũng đủ khiến tôi nổi hết da gà. Nhưng nếu anh Nash biết cách liên lạc với hắn, ít nhất chúng tôi cũng có thêm thông tin để cung cấp cho bố tôi. Hoặc ai đó có đủ năng lực để đối phó với gã nửa người nửa chim, chuyên buôn bán chất cấm từ Cõi Âm.

Liệu chúng tôi có tìm ra được ai như thế không?

"Cũng không hẳn." – anh Nash lại tránh không dám nhìn vào mắt tôi – "Anh cũng không biết với các khách hàng…loài người thì như thế nào, nhưng trong trường hợp của anh, gã Averett chỉ là kẻ giao hàng. Còn đích thân lão Avari sẽ tự đi thu thù lao."

Tôi nhắm nghiền mắt lại, cố phân tích mọi chuyện trong đầu. Các tà ma không thể đặt chân lên thế giới loài người, và anh Nash nói anh ấy không hề đi qua bên đó…"Em không hiểu." – cuối cùng tôi đành chịu thua – "Hắn đã lấy thù lao bằng cách nào khi mà cả hai người bọn anh đều không đi qua thế giới của nhau?"

"Đó là một kiểu hoạt động từ xa." – anh Nash thở dài và quay ra nhìn tôi – "Một tà ma có nhiều cách để tương tác với thế giới con người."

Anh khẽ rùng mình nhớ lại những kí ức kinh hoàng mà anh đã phải trải qua và tôi bất giác phát hiện ra thêm một miếng ghép cho câu đố tưởng chừng như không có lời giải đáp. "Cơn ác mộng của anh…Lão Avari đã trò chuyện với anh trong giấc ngủ đúng không?"

Hai mắt anh Nash nhắm chặt, như để tìm kiếm lại chút bình tĩnh - hoặc để kiểm soát những vòng xoáy đang làm lộ hết cảm xúc của anh – và khi anh mở mắt ra nhìn tôi mọi cảm xúc tôi vừa nhìn thấy khi nãy đã biến mất. Như thể anh đã đóng sập mọi cánh cửa sổ của linh hồn anh "Với anh đó không phải một cuộc trò chuyện, nhưng em có thể hiểu như vậy. Trong các giấc mơ của anh hoặc qua một…người trung gian."

"Anh đã biết đúng không?" – Tôi nhích ra xa khỏi anh, giọng run lên vì phẫn nộ - "Anh đã biết thừa là anh Scott nghe thấy tiếng của lão Avari, nhưng anh vẫn mặc kệ để em như con dở hơi luyên thuyên trước mặt bố em. Sao anh quá đáng thế?"

"Anh xin lỗi." – Mặt anh Nash ỉu xìu – "Anh đã sợ là nếu họ biết cậu ấy nghe thấy tiếng của một tà ma, họ sẽ muốn biết gã tà ma ấy là ai và cuối cùng sẽ lần ra được sự liên quan giữa hắn và anh."

"Vì thế mà anh sẵn sàng biến em thành một con điên để che đậy việc làm của mình? Sao anh "nghĩa hiệp" quá vậy!"

Tôi cao giọng mỉa mai. Anh Nash mà tôi gặp hồi ba tháng trước đã mang lại cho tôi sức mạnh và sự tự tin. Anh luôn sẵn sàng hy sinh để bảo vệ cho tôi được an toàn. Nhưng giờ thì anh không những nói dối tôi, dùng sức Ảnh hưởng với tôi, mà còn che đậy những thông tin có thể giúp cứu người bạn thân nhất của anh. Tất cả đều chỉ là tác động của Hơi thở của Quỷ? Hay việc hít phải hơi thở của lão Avari thực sự đã thay đổi cả con người anh? Phải chăng nó đã làm mục rữa linh hồn của anh?

"Anh rất xin lỗi, Kaylee…" Anh Nash mở miệng định thanh minh nhưng tôi đã giơ tay chặn lại, Tôi đã quá mệt với mấy lời xin lỗi suông này rồi.

"Chính lão Avari đa khiến em gặp ác mộng đúng không? Mấy giấc mơ chết chóc của em cũng là do một tay hắn gây ra đúng không?"

Anh Nash đau khổ lắc đầu. "Anh không nghĩ là các tà ma có thể bắt em mơ thấy những cái đó nếu không có ai đang sắp chết. Nhưng thú thật là anh cũng không dám chắc."

Tôi không thể nhận ra là mình đang nghiến răng cho tới khi thấy quai hàm đau nhói. Sao anh ấy có thể trả lời bao nhiêu câu hỏi tôi đặt ra với ngần ấy thông tin? "Như vậy là anh không có số điện thoại, email hay bất cứ thông tin gì về gã Everett đó?"

Anh Nash lại lắc đầu. "Lão Avari chỉ thông báo cho anh biết thời gian và địa điểm để tới gặp hắn thôi. Đó là lý do tại sao anh phải tới bữa tiệc này. Bởi vì anh không thể tự mình liên lạc với gã Everett." – anh vội nói tiếp khi thấy tôi định mở miệng chen ngang – "Cả Fuller cũng vậy. Anh đã hỏi cậu ta rồi. Thường là do gã Everett chủ động gọi gọi cho cậu ấy và hẹn gặp. Số điện thoại của hắn luôn hiện là Không xác định."

Anh Nash xoa xoa hai tay vào nhau để giữ ấm. Mặc dù đã có thêm cái áo khoác của anh nhưng tôi cũng đang muốn chết cóng bên cạnh anh. Một phần trong tôi chỉ muốn ngồi sát vào gần anh để xin chút hơi ấm nhưng lý trí mách bảo tôi vẫn chưa sẵn sàng để tha thứ cho anh.

"Vậy là lão Avari sẽ được hưởng lợi từ những nỗi đau mà hắn gây ra còn gã Everett thu được tiền." – tôi nhích tiếp ra sát mép ghế để tránh xa khỏi anh – "Nhưng anh lại không bị hành hạ như kiểu anh Doug và anh Scott." – Bởi vì anh ấy không phải là con người – "Và anh cũng chẳng có tiền. Thử hỏi lão Avari định lấy được gì từ anh?"

Anh Nash cúi gằm mặt nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt vào mép ghế. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

"Hắn đã có được rồi đúng không?" – Tôi không chắc là mình muốn biết câu trả lời, nhưng tôi vẫn phải hỏi – "Anh đã trả cho hắn bằng cái gì vậy Nash?"

Anh lắc đầu. "Kaylee, em không muốn…"

"Bán thuê?" – Tôi quay hẳn người sang tra hỏi anh – "Anh không phân phối "hàng" hộ hắn đấy chứ hả?"

"Không!" – Anh chìa tay qua xoa nhẹ lên lưng tôi – "Không phải như vậy đâu em."

"Thế thì là cái gì?" – tôi hất tay anh ra khỏi lưng mình, chờ đợi một câu trả lời trung thực từ phía anh – "Anh đã lấy gì để trả cho hắn?"

Anh thở dài. "Các cảm xúc, trong quá khứ."

"Cái gì cơ?" – Tôi có cảm giác như cái trán của mình như muốn nứt ra làm đôi – "Anh nói vậy nghĩa là sao? Anh trao cho hắn cảm xúc của mình ý hả? Vì thế anh không còn chút cảm giác gì nữa?" Nỗi khiếp sợ dâng trào trong tôi giống như khi tôi cảm nhận được cái chết đang đến gần.

"Không, không phải các cảm xúc hiện tại của anh." – Anh Nash trấn an tôi nhưng vẻ buồn rầu trong mắt anh lại chẳng hề ăn nhập gì với lời nói của anh, vì thế thay vì cảm thấy yên tâm tôi lại chỉ càng thấy khiếp sợ hơn mà thôi – "Những cảm xúc trong các ký ức của anh."

"Hắn đang ăn dần ăn mòn ký ức của anh sao?" Tôi không thể nghĩ ra được còn kiểu xâm phạm đời tư nào khủng khiếp hơn thế. Anh Nash đang cho đi những ký ức đã tạo ra anh ngày hôm nay.

Người mà tôi đã yêu.

Tôi rút tay ra khỏi túi áo, sờ lên mặt ghế lạnh cóng để biết chắc rằng mình vẫn đang ở trong thực tại. Trong cái thế giới nơi mà thức ăn là thức ăn, và các ký ức không thể bị lấy đi. Không thể bị xâm phạm.

"Không phải." – Anh lắc đầu quầy quậy, và đặt bàn tay ấm áp của anh lên tay tôi. Nhưng tôi lại có cảm giác anh đang lấy đi nốt chút hơi ấm ít ỏi còn sót lại của mình thay vì tiếp thêm hơi ấm cho tôi  – "Chỉ là các cảm xúc của anh về những ký ức đó thôi. Khi anh nghĩ về những gì đã xảy ra trong quá khứ, cảm xúc của anh không còn giống như khi chúng thực sự xảy ra. Đó là những cảm xúc đã qua." – Anh cố mỉm cười để trấn an tôi nhưng đã thất bại. Một cách cay đắng. – "Đằng nào thì anh cũng đâu cần tới chúng nữa đúng không nào?"

Mọi thứ đột nhiên tối sầm lại trước mắt tôi, tai tôi như ù đi không còn nghe thấy gì nữa. Cú sốc quá lớn cùng nỗi hoảng sợ đang dần chia cắt tôi với thế giới thực tại. Và rồi đột nhiên mọi giác quan của tôi ùa về, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ánh sáng chói lòa mắt tôi, cái lạnh khiến da thịt tôi tê cóng. "Anh nói anh không cần tới chúng? Anh không còn muốn nhớ lại những cảm xúc trong quá khứ ấy nữa?" Tôi rụt phắt tay lại và nhảy dựng khỏi cái ghế đá, và lần này anh đã không kịp nắm lấy tay tôi.

"Trong nhiều trường hợp đó lại là một điều may mắn đấy Kaylee ạ." – Anh Nash tiếp tục giải thích, trong khi tôi phân vân không biết có nên bỏ đi hay không. Liệu điều đó sẽ khiến mối quan hệ của chúng tôi tốt lên hay xấu đi? Liệu tôi có nên cho hai đứa thêm thời gian để suy nghĩ, và nhớ về nhau hay không? Hoặc thời gian để nhận ra rằng ngay từ đầu chúng tôi đã không nên đến với nhau. Tôi là người đã kéo anh sang Cõi Âm và khiến anh tiếp xúc với Hơi thở của Quỷ. Còn anh đã nói dối tôi và bỏ mặc tôi lại với anh Scott, người đã cố tìm cách cắt cổ tôi.

Có lẽ chúng tôi không thuộc về nhau…

"Nó giống như một thứ thuốc làm tê liệt dây thần kinh cảm giác của em. Những thứ từng khiến em bị tổn thương…" – anh nhún vai – "Giờ em không còn…cảm giác gì nữa."

"Và anh thấy việc không còn cảm giác là một điều may mắn?" – Có người bình thường  nào mà lại suy nghĩ vớ vẩn như vậy không? – "Anh có biết em mong mỏi như thế nào để có thêm một chút ký ức về mẹ mình không hả Nash? Cho dù đó là cảm giác khi mẹ em qua đời. Còn anh, anh lại sẵn sàng quăng đi quá khứ của mình!"

"Em hiểu sai rồi." – Anh nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, mặc dù không khí lúc này càng khô và lạnh – "Anh không hề mất đi ký ức của mình. Chúng vẫn còn nguyên đó."

"Điều đó đâu có ý nghĩa gì nếu anh không thể cảm nhận được nó?" Từ khi sinh ra tới giờ, chưa bao giờ tôi cảm thấy nản lòng và thất vọng như thế này. Sao anh ấy có thể để cho lão Avari lấy đi một phần quan trọng như thế trong cuộc đời mình?

Anh Nash lại thở dài, sự bất lực và tuyệt vọng hiện rõ trên mặt anh. "Đó là cái giá duy nhất có thể chấp nhận được Kaylee ạ. Đó là tất cả những gì anh đồng ý thỏa hiệp với hắn. Em sẽ hiểu nếu em biết hắn thực sự muốn gì ở anh."

Linh hồn của anh? Máu của anh? Hay sự phục vụ của anh? Nhưng tôi đã không hỏi. Đối với tôi tất cả đều là những cái giá không chấp nhận được. Nhưng tôi chưa bao giờ ở vào vị trí của anh. Tôi sẽ chấp nhận đánh đổi cái gì để tự cứu mình khỏi độc tố của cây leo đỏ, nếu chúng tôi không kịp quay trở lại thế giới loài người? Hiển nhiên không phải linh hồn của mình rồi. Nhưng tôi liệu có chấp nhận giao ra các ký ức cảm xúc để đổi lấy mạng sống của mình hay không?

Còn tùy thuộc đó là những ký ức nào…

"Đó là những ký gì hả anh Nash?" – Tôi lo lắng không biết anh ấy có thỏa thuận về những ký ức mà lão Avari được quyền lấy đi không – "Tiết học làm gốm? Lần đi nhổ răng đầu tiên? Lần tự mình cưỡi xe đạp đầu tiên? Anh đã để mất đi những gì vậy?"

Anh lặng lẽ lắc đầu. "Những ký ức mãnh liệt nhất." – Cuối cùng anh mở lời – "Chỉ những cái thực sự quan trọng với anh mới đáng giá đối với hắn."

Tôi lặng người nhìn anh, gần như không thốt nên lời. "Chúng ta?" Tôi nhắm mắt lại cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao lâu nay các vòng xoáy trong mắt anh thỉnh thoảng lại đột nhiên dừng lại, thay vì xoay tròn đầy cảm xúc như trước đây. Những lúc đó liệu anh có còn nhớ được chút gì không? Hay anh chỉ đang cố nhớ lại cảm xúc từng có trước đây?

"Anh có còn nhớ cảm giác lần đầu chúng ta gặp nhau không? Ở CLB Taboo ý?" – Tôi tiến lại, nhìn sâu vào trong mắt anh Nash, để kiểm tra suy đoán vừa rồi của mình – "Khi anh tìm cách giúp em bình tĩnh lại để em không cất tiếng thét? Khi anh phát hiện ra em là ai? Rằng em cũng cùng giống loài như anh?"

Hai mắt anh Nash đẫm lệ, nhưng các vòng xoáy trong mắt anh vẫn đứng yên bất động. Không còn những chuyển động của màu nâu và màu xanh mà tôi hằng yêu thích.

Tôi nuốt nước bọt. "Còn cảm giác khi anh hôn em lần đầu tiên thì sao?"

Anh Nash nhắm mắt lại để tôi không nhìn thấy sự thật trong mắt anh. Một cơn giận dữ mới trỗi dậy trong tôi. Ôi không! Sao ngay đến cả cái ký ức ấy anh cũng có thể vứt đi được? Không lẽ những ký ức quý giá, thiêng liêng nhất đối với tôi lại không bằng một liều hít của anh?

Ngoài chúng ta ra anh còn bán đi những gì nữa?

"Vậy còn cảm giác khi bố anh qua đời thì sao? Và cả khi anh Tod qua đời nữa? Anh có còn nhớ cái cảm giác của anh khi em sắp chết không?" Tôi hỏi một câu chốt lại một câu cuối cùng. Và chính cái lắc đầu của anh, cùng những giọt nước mắt lăn dài trên má đã đặ dấu chấm hết cho giới hạn chịu đựng của tôi.

"Tất cả đều đã không còn, Kaylee ạ."

Và tôi cũng vậy.

Tôi cởi áo khoác ra và thả xuống ghế, rùng mình trước cái lạnh như cắt da cắt thịt của buổi tối mùa Đông lạnh giá.

"Kaylee, anh xin em…" Trong cơn tuyệt vọng, anh cố dùng sức Ảnh hưởng níu kéo tôi lại nhưng sự mất mát của bản thân tôi quá lớn – một người bạn trai nhớ được tại sao anh ấy yêu tôi – nên không còn có thể bị ảnh hưởng được nữa.

Tôi lau nước mắt trên đôi má đang tê cóng vì lạnh, rồi mở cổng đi thẳng ra xe. Đi tìm cô bạn thân loài người của tôi, người có thể xoa dịu tôi bằng kem và mấy món ăn vặt, mặc dù cậu ấy sẽ không bao giờ hiểu được nguồn cơn nỗi đau đớn của tôi.

Đột nhiên một cơn hoảng sợ ập đến, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi ngay khi tôi vừa nhìn thấy ô tô của mình, đang đậu cách đó hai tòa nhà. Giây phút tôi nhìn thấy bóng người đang ngó qua cửa kính trước ô tô cũng là lúc cái bóng đêm kinh hoàng quen thuộc bắt đầu len lỏi dọc sống lưng tôi, vươn những ngón tay bỏng rát cào cấu cổ họng tôi.

Ánh sáng yếu ớt từ cái đèn đường rọi thẳng vào quả bóng màu đỏ tươi đang nằm gọn trong đôi tay nhợt nhạt kia, nhưng bóng tối đã phủ lấy gần kín nửa người trên và che mờ khuôn mặt của người đó. Tại sao Emma có thể bỏ lại quả bóng trong xe mà không trông chừng như thế?

"Kaylee, cậu không sao chứ?" – Emma hối hả từ trong nhà anh Doug chạy ra – "Anh Nash đâu?"

Tôi lắc đầu và cắn chặt hai hàm răng, ngăn không cho tiếng thét báo tử thoát ra. Nó quấn quanh cổ họng tôi như một chiếc găng tay gai tua tủa và tôi có cảm giác như máu đang túa ra trong họng. Linh cảm lần này quá mạnh, người đó sắp chết đến nơi rồi.

Tôi đánh mắt về phía xe ô tô và ra hiệu với Emma bằng mắt. Nhưng cậu ấy không phải là anh Nash. Cậu ấy không thể hiểu được.

"Chuyện gì thế, Kaylee?"

Không còn cách nào khác, tôi đành quay lưng chạy thục mạng về phía ô tô của mình. Lần đầu tiên trong đời tôi lại chạy về phía cái chết như thế này, bởi tôi biết nỗ lực của tôi sẽ không vô nghĩa. Anh Nash từng nói những cái chết gây ra bởi các yếu tố đến từ Cõi Âm là không được định trước, vì thế dù người đó là ai, nếu Hơi thở của Quỷ là vấn đề, thì tôi có thể cứu anh ta – nếu tới đó kịp lúc.

Tôi vừa chạy qua căn nhà đầu tiên thì nghe thấy có tiếng mở cửa từ phía sau. "Có chuyện gì thế?" Anh Nash gọi với theo tôi.

"Em không biết!" – Emma hốt hoảng kêu lên – "Cậu ấy không chịu nói gì với em!"

Và chỉ ngần ấy thông tin thôi là đủ với anh Nash.

"Kaylee, dừng lại!" – anh hét ầm lên, đuổi theo tôi – "Đợi đã!" Nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi đã không thể cứu anh Nash. Tôi đã không thể cứu anh Scott. Nhưng tôi có thể cứu người này.

Chín mét. Nước mũi tôi chảy ròng ròng và cổ họng tôi bỏng rát.

"Em đứng yên đó." – Anh Nash ra lệnh cho Emma, nhưng các bước chân của anh vẫn không hề chậm lại – "Kaylee, dừng lại đã!"

Sáu mét. Bóng người đang dựa vào xe tôi bắt đầu hiện dần ra, và qua màn sương mù dày đặc tôi nhận ra một khuôn mặt quen thuộc. Anh ta giơ quả bóng bay lên. Sợi dây thun rơi xuống đất.

Ba mét. Quai hàm tôi đau buốt vì cắn răng quá chặt. Cổ họng tôi có cảm giác như vừa nuốt phải những mảnh dao lam sắc nhọn, do phải kìm nén khúc hát linh hồn cho người thanh niên kia. Hai tay tôi nắm chặt lại hai bên hông, và tôi dùng hết sức bình sinh để chạy tiếp. Và giờ tôi đã có thể nghe thấy tiếng anh ta.

"Hudson, ông cũng ma lanh thật, dám giấu cả tôi!" – Một nụ cười hớn hở nở rộng trên môi anh ta – "Tôi sẽ trả ông sau…"

"Không!" – từ phía sau tôi, anh Nash hét ầm lên, nhưng tôi không hề quay lại. Không còn thời gian – "Nó quá mạnh!"

Nhưng anh Doug đã nhét quả bóng vào miệng, hít một hơi thật sâu và dài.

Miệng anh ấy cười tươi, kể cả khi anh ấy bắt đầu co giật…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.