Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 4 - Chương 3



Hành lang lạnh ngắt và láng bóng. Đó chính là manh mối đầu tiên của tôi. Bình thường hành lang trường tôi lúc nào cũng đông nghẹt và nóng bức nhưng hôm nay bỗng dưng lạnh lẽo và sạch sẽ đến lạ thường.

Tôi đang rảo bước cùng với Emma thì đột nhiên đứng khựng lại khi nhìn thấy họ. Emma không hề dừng lại. Cậu ấy không nhận ra nhưng tôi thì có, và trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt, không sao thở nổi. Lượng oxy trong phổi tôi hiện giờ chỉ đủ để tôi cầm cự mà không ngất đi vì nỗi tổn thương quá lớn. Sao họ có thể làm việc đó, ngay trước tủ đựng đồ của tôi?

Mặc dù không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái đó nhưng tôi dám chắc đó là chị ta. Vẫn là mái tóc đó, vẫn là cái quần xanh bộ đội đó, đang ôm dính lấy người anh. Nếu không phẫi đang ở giữa hành lang trường, không hiểu họ sẽ còn dám làm những trò gì nữa.

Tôi dừng lại ngay trước mắt họ khiến họ không còn cách nào khác đành phải rời nhau ra, đầy tiếc nuối. Điều đó thì tôi có thể hiểu được. Tôi nghiến chặt răng, quay đầu nhìn xung quanh và bắt gặp những ánh mắt tò mò của đám đông đang bu lại gần đó.

Tôi cũng chẳng còn lạ gì chuyện này. Ở đâu có chuyện để xem là ở đấy có đám đông tụ tập thôi.

Tôi gọi tên anh. Tôi không muốn làm như thế. Tôi không muốn thừa nhận anh và việc anh đang làm, nhưng lại không thể kiềm chế bản thân. Mọi chuyện sẽ không phải là thật, cho tới khi đích thân anh nói ra điều dó. Một phần trong tôi tin rằng anh sẽ không làm như vậy, mà sẽ lại chỉ nói những câu xin lỗi đầy chân thành, với vẻ mặt rất đáng thương. Và rồi mọi chuyện sẽ lại bình thường như chưa có gì xảy ra.

Vậy mà anh chỉ nhún vai và nhếch môi nhìn đám đông xung quanh. Mọi thứ trước mắt tôi bỗng nhòe đi... Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của Caesar khi bị chính người bạn thân Marcus Brutus phản bội.

Nỗi đau của tôi khi ấy dường như không thể so sánh với bất kỳ thứ gì trên đời. Tôi biết lòng tôi đã chết. Và anh chính là nguyên nhân.

“Xin lỗi em, Kay.” - Cuối cùng anh cũng đã chịu mở lời, và tôi ghét anh vì đã gọi tên tắt của mình. Cái tên ấy chỉ dành cho người trong nhà và bạn bè thân thiết gọi, nhưng vừa rồi anh đã tự cắt bỏ đặc quyền đó khi công khai ôm hôn cô gái khác trước mặt tôi – “Anh xin lỗi.” - Nghe anh nói vậy chỉ càng khiến tôi thêm sôi máu, mặc dù nước mắt vẫn đang chảy dài trên má – “Cô ấy biết anh thích gì. Và sẵn sàng đáp ứng anh...”

Đám đông cười ồ lên, chế nhạo tôi. Kể cả Emma.

“Mình đã bảo cậu rồi.” Cậu ấy vừa nói vừa lắc đầu, cố gắng để không cười phì ra. Dẫu sao thì tôi cũng biết ơn nỗ lực đó của Emma, mặc dù đến cuối cùng thì cậu ấy vẫn phải bật cười. Đấy không phải là lỗi của Emma. Cậu ấy chỉ đang đóng đúng vai được giao và nói lời thoại cần phải nói mà thôi, mặc dù từng câu từng chữ như lưỡi dao cứa vào da thịt tôi.

“Mình đã bảo chuyện này không đáng để níu kéo rồi mà. Cuộc chơi này ngay từ đầu đã định là cậu sẽ không thể thắng, khi mà ngay đến việc tham gia cậu còn không chịu tham gia. Cậu phải chịu đáp ứng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.