Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 4 - Chương 4



Tôi ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi túa ra như tắm, tim đập mạnh đến nỗi như muốn đốt cháy cả xương ức. Tôi hít một hơi thật sâu rồi tung chăn bước xuống khỏi giường, rón rén đi ra hành lang và vào trong phòng khách, nơi Alec vẫn đang nằm trùm chăn kín mít trên sô-pha. Tôi vừa đi ngang qua, đột nhiên thấy mấy ngón chân của anh ta động đậy, làm tôi hết hồn tưởng gặp ma.

Ở trong bếp, tôi rót một cốc nước đầy rồi quay trở lại vào trong phòng khách, đúng lúc Alec ngóc đầu ra khỏi chăn và chớp mắt nhìn tôi.

“Này, anh không thấy chuyện đó hơi kỳ quái sao?”

“Chuyện gì cơ?” Alec ngồi thẳng dậy, ngơ ngác hỏi tôi.

“Thì chuyện anh cứ nằm trùm kín chăn nhưng thực ra không hề ngủ ý.” - Tôi ngồi xuống cái ghế bành của bố và cuộn tròn hai chân lên ghế - “Thật không khác gì cảnh xác chết ngồi bật dậy trong nhà xác.”

“Xin lỗi.” - Alec thở dài. 26 năm phục dịch dưới Cõi âm có thể đã để lại nhiều vết sẹo trong tâm trí của Alec nhưng bề ngoài trông anh ta hoàn toàn bình thường - “Tôi không sao ngủ nổi. Chắc do vẫn chưa quen với sự yên lặng.”

“Không lẽ ở Cõi âm, lão Avari hát ru ầu ơ cho anh ngủ hằng đêm?”

“Cô khéo đùa.” - Alec chống khuỷu tay lên đùi, hai vai rũ xuống đầy mệt mỏi - “Một khi đã quen với những tiếng la hét hằng đêm cô sẽ khó lòng mà ngủ được nếu thiếu nó. Chưa kể không phải tối nào tôi cũng được ngủ.”

“Anh nói thật đấy hả?” Toàn thân tôi đột nhiên nổi hết da gà, không phải vì giấc mơ hãi hùng đêm qua mà vì câu chuyện đáng sợ vừa rồi của Alec.

Anh ta nhún vai và ngồi thẳng dậy đối diện với tôi. “Tà ma không hề ngủ. Vì thế tôi chỉ có thể tranh thủ chợp mắt bất cứ khi nào có cơ hội. Khi lão Avari đang mải bận rộn với người khác.”

Thành thật mà nói, điều khiến tôi khiếp sợ không phải là nhịp sinh hoạt bất thường của Alec mà là những tiếng thét. Nhưng tôi cũng chẳng có ý định muốn khai thác chi tiết về cả hai vấn đề đó. Vì thế tôi quyết định im lặng, không hỏi han gì thêm.

“Thế còn cô?” Alec hỏi, lúc tôi đưa cốc nước lên nhấp vài ngụm.

“À, tôi nằm mơ ý mà.” Tôi đặt lại cốc nước lên mặt bàn.

“Về chuyện gì?”

Tôi thở hắt ra đầy chán chường. “Tôi mơ thấy bị anh Nash đá để quay lại với cô bạn gái cũ, ngay trước mặt toàn trường, sau khi bắt gặp họ đứng ôm hôn nhau trước tủ đựng đồ của mình.”

“Tôi tưởng cô đá cậu ta rồi chứ?” Alec ngả người ra sau ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, và nhíu mày hỏi.

“Thì cũng có thể gọi là vậy.” Mối quan hệ giữa anh Nash và tôi quá phức tạp, một vài câu khó có thể miêu tả được hết. Trực giác mách bảo tôi rằng mọi chuyện sẽ chỉ càng trở nên xấu đi sau sự xuất hiện bất thình lình của cô bạn gái cũ mà thôi.

“Nhưng giờ cô lại muốn quay lại với cậu ta? Kể cả sau những gì cậu ta đã làm?”

Alec là người biết chính xác nhất lão Avari đã làm gì với cơ thể của tôi sau khi nhập vào tôi, bởi vì anh ta đã ở bên Cõi âm cùng với gã tà ma khi chuyện đó xảy ra. Tôi biết, tôi không thể trách Nash vì những việc làm của lão Avari nhưng tôi không thể không trách anh ấy vì đã giấu tôi. Vì đã không tìm cách ngăn chặn chuyện đó, mà cứ để mặc cho nó lặp đi lặp lại. Vì đã nói dối tôi về chuyện Hơi thở của Quỷ. Và vì đã sử dụng năng lực Ảnh hưởng với tôi.

Alec biết tất cả những chuyện đó - kể cả những chuyện Emma và bố tôi không hề biết - bởi vì tôi cần có người để trút bầu tâm sự. Một người am hiểu về Cõi âm nhưng lại không quay ra ghét anh Nash vì thấy tội nghiệp cho tôi, trước khi tôi quyết định được nên làm gì với anh. Và Alec là sự lựa chọn duy nhất của tôi. Cũng may, anh ta là một người biết lắng nghe và khá dễ chịu.

“Vâng. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ anh ấy cả.” - Niềm tin chính là trở ngại lớn nhất hiện nay của chúng tôi. Và mặc dù Nash rất quan trọng đối với tôi, nhưng tôi sẽ khó lòng mà tha thứ cho anh thực sự, cho tới khi tôi biết chắc rằng mình có thể tin tưởng anh trở lại. Tôi thở dài cái thượt, mân mê cốc nước trên tay - “Tôi vẫn luôn mặc định rằng một lúc nào đó, khi hai đứa đã sẵn sàng, chúng tôi sẽ tự động quay lại với nhau thôi. Nhưng giờ bỗng dưng Sabine xuất hiện...” - Tôi nói, giọng đầy ghen tỵ - “Thật khó chịu khi phải chứng kiến họ ở bên nhau.”

Tôi sẽ không bao giờ có thể hiểu hết được mối quan hệ giữa Nash và Sabine. Họ đã quen nhau từ trước khi tôi xuất hiện trong cuộc đời Nash, thậm chí còn trước cả khi anh Tod qua đời. Và nó khiến tôi có cảm giác như đang sống cách họ cả một đời. Hồi đó không hiểu Nash có khác với bây giờ lắm không? Liệu tôi có thích anh của hồi đó không?

Nếu là hồi đó, liệu anh có chịu để yên cho quỷ nhập vào người Sabine không? Còn bây giờ thì sao?

“Về vụ giấc mơ...” Tôi ngừng lại giữa chừng. Bị một người tự nhận là yêu mình công khai từ chối và làm cho bẽ mặt trước toàn trường như thế là quá đủ. Mặc dù chỉ là trong mơ, nhưng cứ hễ nhớ lại cảnh tượng khi ấy là mồ hôi trên người tôi lại vã ra như tắm.

“Anh Tod nói hai người họ từng yêu nhau đến mức ám ảnh ý, và giờ thì chị ta đã quay trở lại. Bản thân hai người cũng chưa hề thực sự nói lời chia tay. Chắc sẽ không có chuyện chị ta tự động rút lui đâu nhỉ?”

Alec nhún vai. “Thú thực tôi không hề có nhiều kinh nghiệm với các cô gái - cô là người đầu tiên tôi trò chuyện cùng suốt 26 năm qua. Nhưng tôi biết đôi chút về sự ám ảnh - lão Avari và tham vọng chiếm hữu linh hồn cô chính là một trong số đó.

“À, cái đó thì tôi đã quá quen rồi...” Tôi siết chặt lấy cốc nước và dốc thẳng chỗ nước còn lại vào trong miệng, như để dập tắt nỗi kinh hoàng đang chực trỗi dậy trong cổ họng.

“Dù là sự ám ảnh hay tình yêu - hay cả hai - thì có lẽ cô ta sẽ không chịu từ bỏ dễ dàng như vậy đâu.” - Alec nói tiếp, lúc tôi đặt cốc nước xuống - “Nhưng như thế có khi lại là hay.”

Tôi trố mắt nhìn anh ta. “Anh có bị làm sao không thế? Tại sao việc bạn gái cũ muốn quay lại với anh Nash lại là hay cơ chứ?”

Alec ngả người ra sau ghế, trầm ngâm giải thích. “Cô cứ thử nghĩ mà xem... Nếu cậu ta không đáng để hai người tranh giành, tội gì cô ta phải cố gắng làm gì ệt? Kể cả cô cũng vậy?”

Ừm... Nếu là tôi, liệu tôi có chịu từ bỏ không? Liệu tôi có nên từ bỏ không?

“Sao anh biết nhiều thế? Giống y như nhân vật Yoda khổng lồ, ngoại trừ đôi tai nhọn và làn da xanh lá cây.” - Tôi chợt khựng lại tò mò nhìn Alec - “Hồi năm 1980 chắc phải có phim Chiến tranh giữa các vì sao rồi đúng không?”

Alec bật cười, đôi mắt nâu sáng bừng lên. “Chỉ ba tập nguyên gốc thôi. Cô đúng là biết cách làm cho người khác cảm thấy già cỗi.” - Nói rồi anh nhíu mày đầy tư lự - “Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi. Về thể chất, tôi vẫn chỉ mới 19 tuổi. Nhưng thực tế tôi đã đủ già để làm bố cô ý chứ.”

Tôi tủm tỉm lắc đầu. “Nhầm to! Bố tôi năm nay đã hơn trăm tuổi rồi.” - Mặc dù bề ngoài trông bố chỉ độ 40 là cùng - “Mà sao anh lại nói thế? Không lẽ bên trong anh cảm thấy như người 45 tuổi?”

Alec lắc đầu, mặt buồn rười rượi. “Đôi lúc tôi có cảm tưởng như còn già hơn thế nhiều. Mỗi ngày ở Cõi âm dài như một năm, và tôi đã bị giam cầm ở đó suốt 26 năm. Không thể tin được ngần ấy thời gian đã trôi qua. Rồi đột nhiên tôi thoát khỏi đó và có mặt ở đây, nơi mà mọi thứ bỗng dưng quá khác biệt, quá nhanh, quá phức tạp và quá lộng lẫy. Với một số người, tôi chững chạc và thông thái, trong khi tôi cảm thấy như 10.000 tuổi, bởi vì những gì tôi thấy, những gì tôi phải làm để tồn tại, những chiếc đĩa Bluray và những chiếc máy nghe nhạc nhỏ xíu có thể đút vào túi quần… quả thực quá hoang đường đối với tôi.”

Alec lại nhún vai, mắt nhìn xa xăm. “Nhưng rồi đôi lúc tôi lại thấy mình giống như một đứa trẻ, bởi chính những thứ hoang đường ấy và phần lớn thời gian tôi không hiểu chúng là cái gì.”

“Uầy... Anh suy nghĩ sâu sắc thật đấy!”

Alec mỉm cười và nhướn một bên lông mày lên. “Chẳng phải đã quá giờ ngủ của cô rồi sao?”

“Anh định làm thay nhiệm vụ của bố tôi đấy hả?” Tôi chọc Alec.

Và nụ cười trên môi anh vụt tắt. “Tôi ước sao không phải làm bậc cha chú của cô.” - Lại thêm một tiếng thở dài - “Tôi ước gì đã không bỏ phí 26 năm cuộc đời và tôi ước gì có thể hòa nhập trở lại được với thế giới này.”

Không may, những người Alec quen trước khi rời khỏi thế giới loài người giờ ít nhất cũng già hơn anh tới một phần tư thế kỷ rồi. Vì thế anh ta không thể lù lù xuất hiện trước cửa nhà người bạn cũ - nếu vẫn còn tìm được – với nụ cười tươi rói và một cái vali. Bố và tôi là tất cả những gì Alec có hiện nay, và chúng tôi cũng không hề có ý định bỏ rơi anh ta.

Nhưng tận sâu thẳm bên trong, cả ba người đều hiểu chúng tôi sẽ không bao giờ có thể thay thế gia đình thực sự của anh, giống như việc vợ chồng bác Brendon không thể thay thế bố mẹ ruột của tôi.

“Tôi ước sao có thể quay ngược lại thời gian và làm lại tất cả.”

Tôi rất hiểu cảm giác đó của Alec.

Sáng thứ 3, ngày thứ hai của học kỳ mùa Xuân, và tôi đang đứng đợi Nash ngay trước tủ đựng đồ của anh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đi bộ một mình như thế ở trường. Hai cậu bạn thân đã không còn, anh và tôi lại mới chia tay. Chắc hẳn anh đang cô độc và khổ sở lắm. Không hiểu mấy bữa nay anh đi học bằng gì, khi mà xe thì không có, lại chẳng còn ai để đi nhờ xe.

Hiển nhiên sẽ chẳng có chuyện anh ngồi xe buýt cùng đám học sinh năm nhất rồi.

“Chào em.” Mặc dù không thể hiện ra ngoài mặt nhưng các vòng xoáy trong mắt anh đã nói lên tất cả: Anh vui khi được gặp tôi.

Và tôi thấy vui vì điều đó. Tôi cũng rất muốn mỉm cười với anh nhưng lại không biết phải hỏi anh về Sabine như thế nào cho tự nhiên. Mặc dù thâm tâm chỉ muốn nhét cô ta vào một cái sọt rách nát xấu tởm rồi tống thẳng lên Bắc Cực cho rảnh nợ. “Chào anh. Chúng ta có thể nói chuyện được không?”

“Ừ.” - Nash mở tủ đựng đồ, sau đó quay ra mở ba-lô - “Thực ra anh cũng có chuyện muốn nói với em. Anh đã rất muốn nói với em ngày hôm qua nhưng rồi chúng ta bị ngắt giữa chừng và...” - Nói rồi anh đặt cái ba-lô xuống đất và nhìn thẳng vào mắt tôi, để tôi có thể đọc được sự chân thành trong mắt anh - “Kaylee, anh chỉ muốn nói với em rằng anh đã sạch hoàn toàn, vất vả và khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, nhất là khi chỉ có một mình ở nhà, và không có việc gì để làm. Nhưng anh đã sạch hoàn toàn. Và anh sẽ giữ mãi như vậy.”

Tim tôi nhói lên trước những lời vừa rồi của anh. Một phần trong tôi muốn ôm chầm lấy anh, tha thứ và đón nhận lại anh ngay lúc ấy, bởi tôi sợ rằng sẽ để tuột mất cơ hội vào tay Sabine nếu không hành động ngay. Và quãng thời gian tạm xa nhau để Nash hồi phục lại sức khỏe và tôi tìm lại được niềm tin với anh, với tương lai của chúng tôi, sẽ trở nên vô nghĩa.

Nhưng tôi lại không thể quên những việc anh đã làm. Nếu tôi đón nhận anh trở lại trước khi chắc chắn rằng hai đứa đã sẵn sàng, thì sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ chia tay. Và khi ấy sẽ là mãi mãi. Nóng vội sẽ chỉ càng khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn với chúng tôi mà thôi.

Tất nhiên, cả Sabine cũng vậy.

“Em rất mừng cho anh, Nash ạ.” Nghe có vẻ khách sáo nhưng ngoài câu đó ra tôi không biết phải nói câu gì khác. Không hiểu hãng Hallmark có làm thiệp chúc mừng những người bạn trai cũ, từng là con nghiện, đang cố gắng để sống sạch không nhỉ?

“Thế... em định nói gì với anh?”

Tôi bấu chặt lấy hai cái quai túi đằng sau lưng. Tại sao tôi lại căng thẳng thế nhỉ?

“Em chỉ định...” - Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt anh - “Em có cần phải lo lắng về Sabine không?”

Vừa nghe nhắc đến tên chị ta, lập tức các vòng xoáy trong mắt anh đột nhiên quay dữ dội, nhanh tới nỗi tôi không sao bắt kịp được với cảm xúc khi ấy của anh. Và rồi tôi lặng người nhận ra rằng đó là bởi vì chính bản thân anh cũng không hề biết mình đang cảm thấy thế nào. Với quá nhiều cảm xúc trái ngược nhau trong lòng. Nhưng cho dù có là gì đi chăng nữa, thì chúng cũng rất mạnh.

“Lo lắng về cô ấy là sao?” - Các vòng xoáy trong mắt anh đột nhiên dừng lại, sau khi anh nhắm mắt lại vài giây để điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Cũng khó trách Nash! Chẳng ai lại muốn để người khác nhìn thấu mọi tâm tư tình cảm của mình. Nhưng tôi cần phải biết anh nghĩ sao về Sabine. Về tôi. Và vị trí của tôi trong lòng anh - “Tại sao em lại…”

Nhưng anh còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy chị ta lù lù xuất hiện ở cuối hành lang, miệng gọi ầm tên anh, mà không cần quan tâm xem có ai nghe thấy. Hay đang quay ra nhìn mình hay không.

Bà Sabine này đúng là mặt dày kinh!

“Anh Nash!” - Sabine tiến về phía chúng tôi đang đứng, trong cái cạp quần không thể tụt hơn, ba-lô lủng lẳng sau lưng. Chị ta dừng lại, và rút ra từ trong túi quần một cái điện thoại di động. Điện thoại của Nash - “Anh để quên cái này trong xe của em. Mà anh nên cài mật khẩu đi chứ như thế này có khác gì mồi người khác lấy trộm thông tin của mình…” Thay vì trả lại nó cho anh, chị ta bước tới, đút cái điện thoại vào túi quần trước của anh và cứ giữ nguyên tư thế đó cho tới khi Nash phải tự mình rút tay chị ta ra. Ngay giữa hành lang trường học.

Tôi tím mặt, vừa tức vừa ngượng thay cho hai người bọn họ.

“Ừm... Cám ơn em.” Nash nói.

“Bất cứ lúc nào anh cần.” - Cuối cùng thì chị ta cũng nhận thấy sự tồn tại của tôi - “Ơ, Katie đấy à? Khỏe chứ?” Đôi mắt đen của Sabine nhìn vào tôi khiến tôi liên tưởng tới giấc mơ đáng sợ đêm qua. Toàn thân tôi đột nhiên nổi hết da gà dưới làn vải áo khoác, và nếu là ngày xưa chắc hẳn tôi đã tưởng cái bóng vừa nhìn thấy trong mắt chị ta là do ánh đèn trên đầu phản chiếu.

Tôi phải cố gắng lắm mới không rùng mình. Có điều gì đó không ổn ở Sabine. Tại sao Nash không nhận ra điều đó nhỉ? Cảm giác khi nhìn vào mắt Sabine giống như việc chui đầu vào trong tủ lạnh và tìm cách hít thở.

“Là Kaylee.” - Tôi rít qua kẽ răng, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, trong khi tất cả những gì tôi muốn làm khi đó chỉ là lấy một cái cớ và chuồn ra khỏi đây. Thật nhanh! - “Và chúng em đang nói chuyện.”

“Ồ, tốt!” Sabine quay lại toe toét cười với anh Nash, trái ngược hẳn với vẻ mặt đắc thắng lúc nhìn tôi. Thật xấu hổ khi phải thú nhận là tôi thấy nhẹ hết cả người khi chị ta không còn tập trung sự chú ý vào mình nữa.

“Chúng ta đang nói chuyện gì thế?”

“Chuyện riêng!” Tôi nói, tay siết chặt lấy hai cái quai túi sau lưng.

“À, nhân thể nói về chuyện riêng, lâu lắm rồi mình mới được ngủ ngon như đêm qua. Đúng là cứ phải thật kiệt sức thì ngủ mới ngon được.” - Sabine nhướn mày nhìn tôi, làm tôi gai hết cả người, rồi quay sang nhìn Nash đầy ý nhị - “Thật may là giờ mẹ anh toàn làm ca đêm.”

Tôi cảm thấy như vừa bị một cú trời giáng vào bụng, cổ họng nghẹn lại không sao thở nổi.

“Kaylee...” - Nash giơ tay định chạm vào tôi nhưng lập tức bị tôi đẩy ra. Cuối cùng, sau khi đã hít thở bình thường trở lại, tôi mới nhìn thẳng vào mắt anh nhằm tìm kiếm một sự thật.

“Tối qua anh đã ở với chị ta à?”

“Nói đúng hơn là sáng sớm hôm nay.” Sabine nói tỉnh bơ, như thể không hề biết những lời đó khiến tôi tổn thương đến nhường nào. Nhưng chị ta biết chính xác bản thân đang làm gì. Cứ nhìn cái cách chị ta soi phản ứng của tôi thay vì của Nash là biết. Sabine đang thăm dò thái độ của tôi - đối thủ của chị ta. Và sâu thẳm trong lòng, tôi biết mình nên cảm thấy vui khi được chị ta coi là đối thủ.

Nhưng ngoài mặt thì tôi đang tức điên hết cả lên. Ngọn lửa thịnh nộ trong tôi cháy phừng phừng như muốn át đi cái lạnh gai người đang chỉ chực bùng lên mỗi khi nhìn vào mắt chị ta, cho tới khi cơ thể tôi nửa đóng băng, nửa bốc cháy và hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn.

“Giữa chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói.” - Sabine thản nhiên nói tiếp, trong khi anh Nash đứng bên cạnh mặt mày căng thẳng thấy rõ - “Cô không ngại chứ hả? Dù sao thì hai ngươi chia tay nhau rồi, đúng không? Thấy anh Nash bảo thế...”

“Sabine, lát anh sẽ gặp em ở bữa trưa sau. Anh có chuyện cần nói với Kaylee trước khi vào tiết.”

Chị ta nhún vai và mỉm cười như không có gì xảy ra. “Em cũng phải vào lớp bây giờ. Định thử làm cô nàng đúng giờ một hôm xem sao. Cô phụ trách hướng dẫn bảo đó đang là mốt đấy!”

Nói rồi chị ta nháy mắt với Nash. Một cái nháy mắt đúng nghĩa! Trước khi quay sang nheo mắt nhìn chằm chằm vào má tôi, như thể bị mọc mụn trên đó - “Đứng im nào Kay…” - Và tôi lại nổi máu điên lên khi nghe thấy chị ta gọi tên thân mật của mình - “Cô bị rụng lông mi này…”

Sabine lướt nhẹ ngón tay lên má tôi, trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Thậm chí càng lúc càng dữ dội, như thể muốn nhìn thấu vào tâm gan tôi vậy.

Tôi rất muốn quay đi nhưng lại không thể, chỉ biết đứng ngây người nhìn lại vào mắt chị ta. Giây phút ấy tưởng chừng như kéo dài tới vô tận.

Và trong một giây - chỉ một khoảnh khắc rất nhỏ - đôi mắt của chị ta bỗng dưng tối sầm lại và giấc mơ đáng sợ ngày hôm qua lại ùa về khiến tim tôi đau nhói.

“Sabine...” Nash hạ giọng nói, bằng cái giọng cảnh cáo vẫn thường chỉ dành cho anh Tod.

Sabine chớp chớp mắt rồi mỉm cười với tôi. “Đây, nhặt được rồi.” - Chị ta giơ một ngón tay lên rồi thả xuống nhanh đến nỗi tôi còn chẳng kịp nhìn xem cái sợi lông mi nó ra làm sao - “Gặp lại sau nhé Kay!” Tôi vẫn chưa hết sốc, bất lực đứng nhìn chị ta ngúng nguẩy bỏ đi, mà không một lần nhìn lại.

Phải mất một lúc, tôi và Nash chỉ đứng nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào. Tôi vẫn chưa thể quên đươc cái cảm giác khi bị cô bạn gái cũ của anh chạm tay lên má mình. “Chị ta muốn gì thế?”

Nash thở dài cái thượt. “Kaylee à, cô ấy... Sabine có một tuổi thơ không hề hạnh phúc. Cô ấy thậm chí còn chẳng hề nhớ bố mẹ đẻ của mình là ai, rồi lại phải đổi không biết bao nhiêu nhà bố mẹ nuôi, nên không có mấy bạn bè...”

“Có lẽ bởi vì chị ta quá đáng ghét.” Tôi nói, giọng đầy mỉa mai, làm anh Nash cũng phải tròn xoe mắt vì ngạc nhiên. Bản thân tôi còn thấy bất ngờ trước sự kỳ thị của mình nữa là anh. Thường thì phải sau một thời gian tiếp xúc tôi mới quyết định xem có nên ghét bỏ ai đó không nhưng Sabine là một ngoại lệ. Chị ta làm tôi thấy khó chịu nhanh hơn bình thường.

“Anh biết tính cách cô ấy hơi khó chịu một chút, nhưng đó không phải lỗi của Sabine.”

“Anh Tod kể cho em nghe về tuổi thơ bất hạnh của chị ta rồi.” - Tôi ngắt ngang lời anh - “Anh ấy cũng nói chị ta từng có tiền sự và bị kết án.”

Nash cau mày, và khẽ nheo mắt nhìn tôi. “Anh ấy còn nói gì nữa không?”

“Có.” - Các vòng xoáy trong mắt anh đột nhiên hoảng loạn thấy rõ khi nghe tôi nói như vậy - “Anh ấy bảo chị ta là cô gái đầu tiên của anh và hai người đã dính với nhau như hình với bóng suốt cả năm trời.”

“À” - Nash dựa lưng vào tủ đựng đồ, nét mặt giãn hẳn ra - “Đó là chuyện của mấy năm trước rồi, Kaylee ạ. Anh đã không gặp lại cô ấy kể từ mùa hè trước khi vào năm hai cơ mà.”

“Thế không phải đêm qua hai người ở bên nhau cả đêm à?” Tôi nhắc lại cho anh nhớ.

“Bọn anh chỉ nói chuyện thôi. Anh thề đấy.”

“Cả đêm á?”

Anh nhún vai. “Bọn anh có nhiều chuyện để kể với nhau mà.”

“Mấy chuyện kiểu như chị ta mới phạm tội gì và anh mới bỏ ai chứ gì? Hai người đã cười nhạo em phải không?” - Tim tôi tự dưng đập mạnh đến nỗi tôi gần như dám chắc rằng đó chính là những gì bọn họ đã làm tối hôm qua. Bọn họ đã cười nhạo tôi cả đêm - “Anh thấy em buồn cười lắm đúng không? Kiểu “Kaylee bé bỏng tội nghiệp, cần phải bị nhập vào trước khi cho phép bất cứ ai chạm vào mình”.”

Tôi quay lưng định bỏ đi, nước mắt lưng tròng, mặc dù đã cố để không khóc trước mặt anh. Nhưng Nash nắm vội lấy tay tôi “Kaylee, khoan đã.” - Và tôi để yên cho anh kéo mình lại bởi vì tôi tha thiết muốn nghe lời phủ nhận của anh.

Tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa. Tôi rất muốn là mình sai, nhưng lại sợ rằng mình đã đúng. Sợ rằng sự thật sẽ khiến mình không thở được mất.

Nash nhìn thẳng vào mắt tôi, như đang cố tìm kiếm điều gì đó trong các vòng xoáy đang xoay tròn dữ dội trong mắt tôi. “Khỉ thật, Sabine...” - anh lẩm bẩm - “Anh sẽ nói chuyện với cô ấy. Cô ấy không có ý gì đâu. Chỉ là thói quen thôi ý mà.”

“Thói quen gì?” Rõ ràng là tôi đang bị sót một cái gì đấy.

Nash nhắm mắt lại và thở dài thườn thượt. “Không có gì đâu, em đừng bận tâm.” - Rồi anh lại quay ra nhìn tôi - “Nghe này, Sabine và anh đã lâu lắm rồi mới gặp lại nên bọn anh có khá nhiều chuyện để nói với nhau. Ngoài ra không còn chuyện gì khác và sau này cũng vậy. Anh biết mình đã làm nhiều điều không phải với em và anh đang cố gắng từng ngày để cứu vãn lại mọi chuyện... Và anh sẽ không để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến bọn mình. Kể cả Sabine. OK?”

“Em...” - Tôi rất muốn tin anh nhưng lại sợ rằng anh đang nói dối. Mà nếu có thế thật thì tôi cũng chẳng thể nào nhận ra - “Thôi em phải vào lớp Đại số đây.”

“Anh sẽ gặp lại em vào bữa trưa nhé?” Anh hỏi lúc tôi quay lưng định đi vào lớp.

“Vâng.” Nhưng anh ấy cũng đã hẹn gặp cả chị ta nữa.

Trong lớp Đại số II, tôi ngồi phịch xuống ghế, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, vờ như không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh. Không ai biết sự thật về chuyện đã xảy ra với anh Doug và Scott, nhưng ai cũng hiểu rằng Nash và tôi có liên quan. Và rằng chúng tôi đã chia tay. Và có lẽ một nửa trong số đó đã nhìn thấy anh ấy bước xuống khỏi xe của Sabine.

Emma cho rằng giả thiết của đám bạn trong lớp nghe thật hài hước, và có những cái nghe còn kinh khủng hơn cả chuyện đã xảy ra. Nhưng cậu ấy đã nhầm. Bọn họ sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng nổi cảnh tượng lúc anh Doug chết đáng sợ như thế nào. Cũng như tình cảnh thê thảm hiện nay của anh Scott.

Tôi choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mơ màng và nhìn lên đồng hồ. Đáng ra lớp học phải bắt đầu từ 8 phút trước mới phải, vậy mà vẫn chưa thấy thầy Wesner đâu. Cả Emma cũng vậy. Tôi vội ngoái đầu nhìn ra cửa thì thấy Emma hối hả chạy vào trong lớp, mắt mở to, hai má đỏ ửng.

Cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, và tôi nghiêng người thì thào với cô bạn thân. “Cậu không thể tin nổi chuyện gì vừa xảy ra đâu.” Cuối cùng thì cũng có người để tôi chia sẻ tâm sự cùng - một người mà tôi biết chắc là có thể tin tưởng được.

“Cậu cũng không thể tin nổi chuyện này đâu” - Emma chặn ngang lời tôi - “Thầy Wesner chết rồi. Sáng nay bảo vệ đã phát hiện ra thầy ấy, đang nằm gục trên bàn làm việc.” - Vừa nói cô nàng vừa chỉ tay về phía trước - “Chính là cái bàn kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.