Style Vợ Đáng Yêu

Chương 4: Gặp gỡ Cọc Gỗ



“Hứa phu nhân, Hứa tiểu thư, mong hai ngươi bình tĩnh lại, tôi sẽ xử lý chuyện này một cách cẩn thận.”

Đa Bảo cùng mẹ đi tới công ty thiết kế trang trí tinh phẩm Giang thị, Tần tiểu thư vừa trong điện thoại bằng chứng như núi lúc này trăm miệng cũng không thể bào chữa, hiện tại cô ta chỉ muốn xoa dịu cảm xúc của mẹ con Đa Bảo trước, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, ngay từ đầu thật sự là thấy cả nhà Đa Bảo đều bận công việc của riêng mình, cho là len lén lắp đặt là người không biết, quỷ không hay rồi, hơn nữa chuyện này đều là phía trên mưu đồ đã lâu, cô ta chỉ là một nhân viên bán hàng nho nhỏ nào gan to như vậy, nhưng bọn họ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, người tính không bằng trời tính, thật sự là không nghĩ tới đúng lúc đó gặp phải bọn họ đến xem phòng mới, bọn họ tiết kiệm tiền vốn cho công ty nhưng đồng thời cũng gây nguy hiểm, chuyện này bị bại lộ, người tham dự chuyện này trong Giang thị cũng sẽ lao đao, mà cuối cùng người chết thay nhất định là cô ta, cô gái có địa vị thấp nhất vừa rồi tốt nghiệp, phía trên nhất định sẽ chối bỏ chuyện không còn một mống quan hệ, cô ta vì giữ được chén cơm của mình, cần phải hạ thủ vi cường* trước, cho nên vẫn tươi cười với hai mẹ con Đa Bảo.

* hạ thủ vi cường : ra tay trước chiếm lợi thế

“Tần tiểu thư, tôi nhớ là, vừa rồi ở trong điện thoại cô cũng không có thái độ khiêm tốn như vậy.” Mẹ là người tương đối so đo, vừa rồi cô ta lên mặt bắt nạt người khác ở trong điện thoại làm cho mẹ tương đối khó chịu, bây giờ chuyện bại lộ, mẹ muốn tố cáo khiến cô ta bắt đầu sợ.

“Hứa phu nhân, tôi còn trẻ người non dạ, mới ra làm việc, nói chuyện làm việc còn có thiếu sót, đây là sơ sót của chúng ta, tôi xin lỗi ngài trước, xin ngài bớt giận.” Tần tiểu thư thật lòng sợ sự việc bị làm lớn lên, chỉ thiếu dập đầu với hai mẹ con cô.

“Cuối cùng cô cũng thừa nhận là công ty của các cô sai sót? Nhưng tôi là người tiêu dùng, tôi tin tưởng các người mới giao tất cả cho các người, các người không chỉ không cho tôi thấy thành ý, sau đó còn khiến tôi thất vọng như thế, chuyện này tôi nói rồi, tôi sẽ không dễ dàng dừng tay, tôi chắc chắn sẽ tố cáo công ty của các người!” Bây giờ đến lượt mẹ trở mình làm chủ.

“Hứa phu nhân! Chúng ta có chuyện gì cũng từ từ thương lượng!” Tần tiểu thư vừa nghe hai chữ “tố cáo” đã cả kinh thất sắc.

“Đa Bảo, gọi điện cho hiệp hội người tiêu dùng! Các người không phải là muốn lừa gạt khách hàng chúng tôi sao!” Tư thế của mẹ như thật sự muốn đập nồi dìm thuyền* bôi xấu công ty thiết kế trang trí tinh phẩm Giang thị.

*đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng ( dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Nhưng nhìn là thế, thật ra, chỉ có trong lòng Đa Bảo và mẹ mình biết rõ.

Suy nghĩ của Mẹ Đa Bảo còn không biết sao, có bồn rửa cái này làm lợi thế, có thể yêu cầu bồi thường hợp lý, bây giờ mẹ muốn đóng kịch hù dọa bọn họ một chút! Công lực tương đối thâm hậu, khiến Đa Bảo bội phục sát đất. . . . . .

Đa Bảo cũng không phải là đèn đã cạn dầu, mặc dù cô gái kia cũng rất đáng thương nhưng đã hát bè cùng với mẹ thì phải tiếp tục diễn thôi, cô vẫn nghe lời làm bộ lấy điện thoại di động ra.

“Hứa tiểu thư, đừng như vậy! Chúng ta thương lượng!” Lần này Tần tiểu thư thật sự là bị dọa tè ra quần, nếu là thật sự đến tai hiệp hội người tiêu dùng, đừng nói chén cơm của cô ta khó giữ được, cả bộ phận bọn họ cũng sẽ bị liên lụy, vậy cô ta chính là tội nhân thiên cổ đó!

Đang kẻ xướng người họa ở phòng tiếp tân, từ trong sảnh đi ra một đống người, cầm đầu là một người đàn ông trẻ tuổi.

Mặc đồ Tây, vóc người cao gầy, thật chói mắt, Đa Bảo vẫn còn đang cưỡi ngựa xem hoa bên cạnh mẹ, thấy có người đi ngang qua nên thoáng nhìn. . . . . .

Ai gu ~ không tệ nha ~

Người đàn ông cao lớn anh tuấn, phong thái bất phàm, mặc bộ quần áo công sở màu đen toát lên vẻ kiên nghị làm cho người ta có cảm giác nho nhã thân sĩ.

Trai đẹp! Hình mẫu lý tưởng!

Ánh mắt Đa Bảo cũng đi theo trai đẹp, đến nỗi mất hồn mất vía.

Bình thường Đa Bảo không háo sắc, háo sắc lên thì không giống người.

Lúc ánh mắt hẹp dài câu hồn nhìn thẳng vào mắt, Đa Bảo không cẩn thận thật sự nhấn phím call, sau đó liền nghe thấy trong điện thoại có người bắt đầu nói chuyện, “Alo, ngài khỏe chứ, đây là hiệp hội người tiêu dùng. . . . . .”

Đa Bảo câm nín rồi, nhìn về đôi mắt ý vị sâu xa của mẹ, ánh mắt như đang mắng “đứa bé ngốc nghếch diễn trò cũng không biết! ! !“.

“Xin hỏi, chuyện gì?” Người đàn ông vốn định đi thẳng lại tiện đường rẽ vào, giọng nói từ tính, vừa mở miệng Đa Bảo đã cảm thấy tương đối êm tai dễ nghe~

“Tổng. . . . . . Tổng. . . . . .” Sắc mặt Tần tiểu thư lập tức trở nên trắng bệch hoảng hốt.

Người đàn ông khẽ vuốt cằm, sau đó khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, mở miệng như là giải thích, “Xin chào, tôi là Tổng giám bộ phận tiêu thụ. . . . . .” Dừng một chút lại bổ sung một câu, “Họ Mộ. . . . . .”

“Phốc. . . . . .” Đa Bảo nhịn không được bật cười.

Sao lại có người họ Mộc* chứ, nếu là tên là Đầu là hay rồi, Cọc Gỗ Cọc Gỗ**, ha ha ha ~

*Mộ và Mộc đồng âm /mu/

** Mộc Đầu= Cọc Gỗ

Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của đối phương, Đa Bảo lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trong điện thoại di động, người tiếp điện thoại của hiệp hội người tiêu dùng chậm chạp không cúp điện thoại, sau lưng Cọc Gỗ còn có vài người, chẳng lẽ đều là nhân viên cấp cao của công ty trang hoàng thiết kế tinh phẩm?

Lại nói, một Tổng giám bộ phận tiêu thụ nho nhỏ, Đa Bảo cảm thấy thật lòng ở công ty không được mấy cân mấy lạng.

“Tổng giám đúng không? Cũng tốt, tự cậu nhìn ‘chuyện tốt’ bộ phận các cậu làm một chút!” Ngón tay mẹ chỉ bồn rửa an tĩnh nằm trên bàn trà, ý bảo anh nhìn, hai chữ “chuyện tốt” được đặc biệt nhấn mạnh.

Cọc Gỗ theo phương hướng nhìn sang, hình như rất nhanh đã hiểu ra cái gì.

Tần tiểu thư đứng ở một bên có vẻ khẩn trương khác thường, Đa Bảo cũng cảm thấy cô ta đang run rẩy, một Tổng giám nho nhỏ đáng sợ đến như vậy sao, còn run cầm cập nữa?

Giang thị không hổ là Giang thị, cấp bậc nhân viên rõ ràng như vậy, có trật tự. Không giống công ty các cô, không nhìn lãnh đạo, không có trật tự, lãnh đạo vừa đi, muốn làm gì thì làm,cho nên mới có Nhị hotgirl đâm vào trong trò chơi như vậy, nếu Nhị hotgirl ở đây đã bị kéo ra ngoài cưỡi hổ vô số lần rồi. . . . . .

Cọc Gỗ không nhanh không chậm liếc mắt về phía Tần tiểu thư một cái, hình như Tần tiểu thư run run so lúc trước lợi hại hơn.

Xem ra Tổng giám này vẫn rất có uy vọng nha.

Đa Bảo cảm thán trong lòng, lại nghe thấy giọng anh vang lên lần nữa, “Nhân viên công ty tôi sai lầm đã mang tới phiền toái cho mọi người, tôi xin lỗi, thật xin lỗi đã khiến cho mọi người thất vọng.” Anh tràn đầy áy cúi người thật sâu với Đa Bảo và mẹ Đa Bảo một cái.

“Bởi vì nhân viên xử lý chuyện không chu toàn khiến mọi người không vui, trừ tiền đặt cọc ban đầu, tất cả công việc lắp ráp sau này, công ty chúng tôi sẽ phái nhân viên tốt nhất, tất cả khoản phí bao gồm trước phí dụng cho các ngươi phục vụ đều giảm một nửa coi như bồi thường, bồn rửa cũng sẽ đổi miễn phí thành sản phẩm tốt nhất của công ty chúng tôi.”

Quả nhiên lãnh đạo chính là lãnh đạo, phong cách làm việc dứt khoát y như bề ngoài!

Đa Bảo gật đầu bày tỏ hài lòng, mẹ vẫn còn đúng lý không tha, muốn nhân cơ hội moi móc thêm chút.

“Ha ha. . . . . . Cậu là lãnh đạo, nhân viên của cậu nói năng lỗ mãng đã tạo thành tổn thất tinh thần cho tôi thì bồi thường thế nào đây?. Không biết có phải là thường ngày quý công ty đào tạo công nhân chống đối khách hàng hay không.” Bà sâu sa mở miệng.

“Mẹ. . . . . .” Đa Bảo cảm thấy mẹ có chút quá mức, ý bảo có chừng có mực.

Mà Tần tiểu thư vẫn đứng hình ở đó đã khóc như mưa rồi, Đa Bảo nhìn cũng không nhẫn tâm, dù sao cô ta cũng đã xin lỗi.

Mẹ lại vẫn bày ra tư thế ngạo nghễ cho bọn họ nhìn.

“Nhân viên trẻ tuổi không hiểu chuyện, hai người đừng nên so đo, như vậy, chi phí lại giảm đi một nửa nữa, phu nhân cảm thấy công ty chúng tôi có thành ý rồi sao?” Cọc Gỗ không tức giận chút nào, mặt vẫn mỉm cười đưa ra điều kiện nhượng bộ.

“Tổng. . . . . . Tổng giám. . . . . . Chuyện này. . . . . .” Hình như người phía sau anh muốn mở miệng nói gì đó, lại bị anh phất tay ý bảo dừng lại.

Mẹ đạt được mục đích, khẽ mỉm cười, lại còn khẩu phật tâm xà.

“Như vậy mọi người mới có thể tiếp tục hợp tác, Mộ Tổng giám thật là vất vả rồi.”

“Không khách khí, cần phải vậy. . . . . .” Cọc Gỗ thân sĩ khách sáo như cũ.

Mặc dù mục đích của mẹ đã đạt được nhưng Đa Bảo không vui vẻ chút nào, coi như ban đầu cô là bên bị hại, đòi bồi thường là chuyện phải làm, nhưng mẹ công khai lường gạt như vậy là sao!

Đa Bảo không thích như vậy, cho nên lúc đi về cũng nghiêm mặt.

Mẹ đây không phải giữ uy nữa, đã biến thành ham món lợi nhỏ trước mắt rồi! Không vui, không vui chút nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.