Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 111: Tức Giận Ném Cốc Đi





Ọe ọe ọe, cô tự thấy chính mình buồn nôn.

“Ừ, lại đây, cho tôi ôm hôn vài cái.


Trần Tư Khải ngoắc ngón tay, dáng vẻ như hoàng đế.

Nụ cười trên mặt Tiêu Mộng liền tắt ngấm, sưng mặt lên, không vui nói:
“Anh có ý gì? Anh coi tôi là cái gì?
Đây là nơi làm việc! Chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới!
Hơn nữa, anh muốn hôn tôi thì hôn sao? Vậy tôi còn mặt mũi gì nữa?
Có gì nói mau, gọi tôi làm gì?”
“Hahaha…” Trần Tư Khải cười khẽ.

“Đây không phải là làm việc, hơi mệt, tìm em cho vui.


Tiêu Mộng lập tức đen mặt:
“À, tôi là đồ chơi của anh sao?
Gọi tôi vào để cho vui?
Thật là, chưa từng thấy người nào đả kích người khác như này, quá tệ!
Trần Tư Khải, anh quá tệ!”
“Hahaha…” Trần Tư Khải cười lớn, hạ tầm mắt xuống, nhìn chiếc cốc trong tay, hỏi:
“Đây là cốc của em?”
“Ừ, là cốc của tôi, làm sao?”
Không phải anh ta bảo cô lấy cốc của mình pha trà cho anh ta sao?
Sao chứ, giờ lại chê bẩn sao?

“Nếu anh chê bẩn, vậy tôi lấy cốc dùng một lần tới.


“Ai bảo tôi chê em bẩn?”
Trần Tư Khải khẽ cười, chỉ hoa văn trên cốc, nói:
“Chỉ là, cảm thấy cái cốc này của em khá hay, mấy thứ vẽ trên cốc quá trẻ con, vừa nhìn liền biết là cô ngốc đơn thuần.


Vừa nghe thấy ngốc, Tiêu Mộng liền không vui, không phục mà giải thích:
“Cốc trẻ con? Rốt cuộc anh có hiểu hay không?
Đây là do tôi tự mình vẽ, hình vẽ trên cốc cực kỳ có ý nghĩa!
Mặc dù chiếc cốc này không đắt, nhưng tốt xấu gì cũng coi là tác phẩm nghệ thuật tự tay làm ra, vậy mà anh lại bảo nó trẻ con, có phải anh không có chút tế bào nghệ thuật nào không?
Thật là!”
Trần Tư Khải cũng không giận, môi mỏng đưa tới, uống một ngụm trà, híp mắt lại thưởng thức vị trà.

Dáng vẻ kia, dường như không phải đang thưởng trà, mà là đang thưởng thức hương vị của Tiêu Mộng.

Cả trạng thái, động tác đều mang theo hơi thở tình dục nồng đậm, khiến Tiêu Mộng nhìn mà tim đập thình thịch.

Đáng chết, dựa vào cái gì mà người xấu còn đẹp trai thế này chứ?
Đẹp đến mức khiến người ta thấy rất đáng ghét!
“Ồ? Là tự em vẽ sao?
Vậy em nói xem, mấy thứ này có ý nghĩa gì?”
Trần Tư Khải hỏi một câu như thế, rồi lại uống một ngụm trà.

Nghiêng người dựa vào ghế, duỗi đôi chân dài, hơi híp mắt lại, dáng vẻ cực kỳ lười nhác nhưng vẫn cao quý.

Tiêu Mộng vừa nghe anh ta nhắc tới chuyện chiếc cốc liền nổi hứng, cô lật đật chạy tới, bò dài trên bàn, mặt nhỏ sáp gần lại, một ngón tay chỉ vào chiếc cốc của mình, vừa chỉ vừa giới thiệu:
“Này, anh nhìn thấy chưa?
Bản vẽ này của tôi, nền là hoa tuyết tung bay, bên trên còn phối với một cái cây kỳ lạ, trên cây còn kết quả.

Bức vẽ này có hàm ý đó, hoa tuyết tung bay, ẩn chứa tên một người, tuyết nhẹ nhàng tung bay, ngụ ý Mạc Sùng Dương, mà tuyết, cũng có nghĩa là học hành, cũng có nghĩa là, đàn anh của tôi Mạc Sùng Dương.


Tiêu Mộng còn đang say sưa giải thích.

Nghe tới đây, mặt của Trần Tư Khải liền sầm lại, bàn tay cầm cốc nước dần bóp chặt lại.

Đứng đắn ngay thẳng? Hừ! Thì ra…
Thì ra cô nhóc này phí công lóc cóc đi vẽ bức tranh này, in lên trên cốc, chính là để mỗi khi uống nước sẽ lại nhớ tới cái tên đàn anh kia!
Tiêu Mộng, cô nhóc nhà em lại khiến tôi bực mình! Rất bực mình!
Tiêu Mộng không để ý đến sắc mặt của Trần Tư Khải, vẫn vô tư vui vẻ cười hihi nói:
“Cái cây kia là cây kết quả đỏ, đương nhiên là chỉ tôi.

Mộng, mộng mà, quả màu đỏ tươi kia không phải chính là chỉ tôi sao?
Đương nhiên, quả màu đỏ cũng ngụ ý chuyện vui mừng, cũng ngụ ý là có kết quả.

Nói tóm lại, ý nghĩa chính là, tôi và đàn anh bên nhau trọn đời, có kết quả.


Trần Tư Khải càng nghe, sắc mặt càng khó coi.

Tiêu Mộng nuốt ngụm nước bọt, ngẩng mặt lên nhìn Trần Tư Khải, nói:
“Có phải tôi vẽ rất đẹp không?
Lúc đó, Lam Nhạn, bạn của tôi cũng khen bức vẽ này của tôi cực kỳ có nội hàm!

Có phải không? Có phải không? Rất giỏi nhỉ?”
Đối lập với sự kích động của Tiêu Mộng là sự lạnh lùng của Trần Tư Khải, anh ta lạnh mặt, thầm đè lửa giận xuống, đặt mạnh cốc nước xuống, dường như có thù với chiếc cốc vậy, rũ mắt xuống, rồi lại nhìn giấy tờ trên bàn, lạnh lùng nói:
“Ra ngoài.


“Hả?” (⊙_⊙) Tiêu Mộng không kịp phản ứng lại, ngây ngốc ở bên cạnh Trần Tư Khải, có chút không biết làm sao.

Đang nói vui vẻ mà, sao lại đuổi ra ngoài chứ?
Có chuyện gì vậy?
Lật mặt cũng không đến mức nhanh thế chứ?
Trần Tư Khải không nhìn Tiêu Mộng, nhanh tay viết cái gì đó, dùng giọng nói lạnh lùng hơn nhắc lại lần nữa: “Không có việc của em nữa, ra ngoài!”
“Hả? Ờ…” Ra ngoài thì ra ngoài, sưng mặt lên làm gì chứ?
Hừ, cho rằng mình là ông chủ thì giỏi lắm sao?
Thật là tệ!
Hừ!
Không có hàm dưỡng! Không phong độ!
So với đàn anh Mạc Sùng Dương của cô, kém quá xa!
Mặc dù cô và đàn anh cũng nói chuyện chưa được mấy câu, nhưng đứng từ xa nhìn anh ta thì biết ngay anh ta là loại đàn ông rất ấm áp, rất chu đáo, mặt thường nở nụ cười ấm áp.

Nào có giống như cái tên Trần Tư Khải này, xị mặt ra giống như mọi người đều nợ tiền anh ta vậy.

Ra ngoài thì ra ngoài!
Tiêu Mộng xoay người, đủng đỉnh đi ra ngoài.

Cô vừa đóng cửa lại, Trần Tư Khải không nhịn nổi nữa, cầm cốc nước kia lên, hung ác trừng mắt nhìn nó, thật đáng ghét:
“Tuyết là đàn anh của em?
Cây kết quả là em?
Hừ! Tiêu Mộng, giỏi lắm!
Tâm tư của em giấu kỹ lắm đấy!
Này thì hai người bên nhau trọn đời này!”
Trần Tư Khải trực tiếp ném mạnh chiếc cốc kia xuống sàn.

“Choang” một tiếng, cốc nước vỡ thành vài mảnh.

Vì Trần Tư Khải từng tập võ, hơn nữa còn thuộc loại võ công cực giỏi, người bình thường ném loại cốc nhựa như này thì không vỡ được, nhưng Trần Tư Khải quá tức giận, bất giác đã dùng hết sức ném cốc đi, lập tức khiến chiếc cốc nhựa chắc chắn vỡ thành bốn năm mảnh.

Lá trà rơi đầy đất, nước trà bắn lung tung.

Ném cốc xong, Trần Tư Khải còn chưa hết giận, đi đi lại lại trong phòng, càng nghĩ càng tức!
Cái tên đàn anh chó má mà Tiêu Mộng yêu thầm kia tên là gì?
Mạc Sùng Dương phải không?
Cả buổi sáng, Trần Tư Khải không gọi Tiêu Mộng vào nữa, quả thật là Tiêu Mộng rảnh một lúc lâu, trước tiên nhận báo cái của đại diện vài xưởng may quần áo lớn, còn có cả báo cáo tổng hợp về vải, cô nghiêm túc đọc hết một lượt tài liệu về gần 10 xưởng may quần áo.

Xem đến mức cổ cũng mỏi cô mới phát hiện, zalo của cô hiện thông báo.

“Ồ? Đây là ai?”
Tiêu Mộng khó hiểu mở ra xem.

Trời ạ, vậy mà lại là người đàn anh kia của cô, Mạc Sùng Dương!
[My love (chí hướng cao xa)]: Đang làm gì thế? Có kết quả thi đại học chưa? Định nộp vào trường nào thế?
Trời ạ, vậy mà lại là đàn anh Mạc Sùng Dương!
Vì Tiêu Mộng đặt biệt danh cho Mạc Sùng Dương là “my love” nên Tiêu Mộng vừa nhìn thấy tin nhắn liền đỏ mặt.

Là đàn anh!
Đàn anh rất quan tâm tới cô!

Vậy mà đàn anh lại hỏi cô về chuyện thi đại học, là đàn anh bắt chuyện với cô trước.

Tiêu Mộng kích động tới mức suýt chút nữa vo tròn giấy tờ trong tay rồi ném đi.

Cô đọc kỹ lại, không khỏi thất vọng nặng nề.

Thời gian của tin chưa đọc: 10 giờ 11 phút.

Cũng có nghĩa là, đã 1 tiếng đồng hồ kể từ lúc đàn anh gửi tin cho cô.

A a a a a, sao cô lại không may thế này chứ?
Khó khăn lắm đàn anh mới chủ động nói chuyện với cô, cô lại không để ý!
Đều tại mấy tên đại diện xưởng may quần áo kia! Đều tại bọn họ cứ hết tên này lại tới tên khác, xếp hàng tới mức nhìn phát ngán, bằng không, cô cũng không bỏ lỡ tin nhắn của đàn anh.

Tiêu Mộng cực kỳ xoắn xuýt, ra sức vỗ mạnh vào mặt mình vài cái rồi mới cực kỳ cẩn thận và kích động trả lời Mạc Sùng Dương:
“Xin lỗi đàn anh, vừa rồi em ra ngoài, giờ vừa quay lại mới thấy tin nhắn.

À, về chuyện thi đại học, mấy ngày nữa là có thể tra kết quả rồi.

Đương nhiên là em muốn nộp vào trường của đàn anh!
Hihi, chỉ là không biết em thi thế nào, có đủ để vào trường đó không.


Soạn xong đoạn tin này, Tiêu Mộng còn cẩn thận đọc lại hai lần, xác nhận không sai chính tả, không có lời lẽ khiến người khác hiểu lầm hay buồn cười thì mới cẩn thận gửi đi.

Sau đó, ôm tim, chờ đợi trong lo lắng bất an.

Chờ đợi 10 phút, lại đợi được tiếng chuông tan làm.

Cô còn chưa đợi được tin trả lời của đàn anh.

Tiêu Mộng lấy hai tay véo mặt, phiền muốn chết, than thở:
“Ôi trời ơi, mình đen quá, cứ thế mà bỏ lỡ đàn anh…
Người ta đã sớm offline rồi!
Số mình sao thế này!
A a a a a…”
Lúc này, chuông điện thoại reo lên, Tiêu Mộng nhanh chóng cầm lên.

Không phải là đàn anh, ôi, trời sập xuống mất, cô cũng sẽ chẳng nhận được điện thoại của đàn anh đâu, cô có quan hệ gì với anh ta chứ?
Tổng cộng cô chỉ nói với anh ta có vài câu, người ta sẽ không nhớ được số điện thoại của cô đâu.

Tiêu Mộng thật muốn khóc, đau lòng cầm máy lên:
“Alo?”
“Alo gì mà alo, tôi ở tầng 1 công ty cậu rồi, sao cậu còn chưa xuống?
Người ta đều tan làm rồi, cũng không biết nhóc con nhà cậu làm cái quỷ gì nữa?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.