Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 117: Nhớ mang quà cho tôi



Trần Tư Khải nói thầm trong bụng: Không phải cho không em… là trao đổi…

Lam Nhạn trợn mắt coi thường: “Tổng giám đốc Trần đã cho cậu rồi, cậu còn nhiều lời thế sao? Cho cậu thì cậu cầm đi!”

Trần Tư Khải gật đầu: “Ừ, em cầm đi, vì phải ra nước ngoài công tác nên công ty phụ trách tất cả chỉ phí ra nước ngoài cho em.

Nếu thật sự em tiêu không hết, vậy sau khi về em trả chỗ còn thừa lại cho tôi là được.”

“Như thế… cũng được sao?”

Tiêu Mộng nghỉ ngờ nhìn chiếc thẻ trong tay.

Chiếc thẻ thật nặng, trong đó có tận 1 tỷ 750 triệu cơ mài!

Khoa học kỹ thuật của loài người thật thú vị, chiếc thẻ nhỏ mỏng như này, nhưng bên trong lại có thể nhét được 1 tỷ 750 triệu, haizz…

Tiêu Mộng không cố chấp nữa, cất chiếc thẻ vào trong túi của mình.

Trần gấu xấu xa đã nói rồi, đây là phí đi công tác nước ngoài.

Hihi, công ty lớn có khác, đến tiền mua đồ linh tinh xuất ngoại cũng được thanh toán.

Lúc này Lam Nhạn mới bắt được chủ đề của chuyện này: “Từ từ đã! Nhóc, cậu từ từ đãi Vừa rồi hai người nói cái gì? Ra nước ngoài?

Ai ra nước ngoài? Đi nước nào?”

Tiêu Mộng vò đầu: “À, bọn tôi phải nói với cậu sao? Tổng giám đốc Trần bảo tôi đi nước ngoài công tác cùng anh ta một chuyền, cụ thể đi nước nào ý nhỉ? Tôi quên rồi, dù sao cũng là ra nước ngoài.”

Lam Nhạn hít sâu một hơi, trợn tròn mắt: “Thật sao? Tốt thế sao? Mộng, số cậu may thế, sao chuyện tốt đều dồn hết cho cậu chứ?

Tuyệt quá đi! Ra nước ngoài đó, hơn nữa còn là dùng tiền công để xuất ngoại nữa!

Trời ạ, tôi hâm mộ cậu chết mắt! Mộng, tôi cảnh cáo cậu, không phải chị đây nhắc cậu đâu, sau khi ra nước ngoài, đừng có quên mua quà cho tôi!

Tôi không muốn gì khác, tôi chỉ cần nước hoa Gucoi, lại thêm một cái túi LV là được.”

“Á!” (@©[email protected]) Tiêu Mộng há to miệng: “Cậu giết người à?

Tôi ra nước ngoài thì làm sao, dù sao những thứ trang sức xa xỉ kia của người ta cũng không phải bày ra lề đường cho tôi thoải mái lấy đâu!

Cậu cũng ác thật, vậy mà lại đòi tôi thứ đắt như thế.

Nói cho cậu biết, có bán tôi đi cũng không mua được hai thứ kia!

Cậu bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi! Chờ đó, tôi mua một lọ vitamin E về cho cậu.

Giá của cái thứ kia còn ở trong phạm vi tôi mua được.”

Lam Nhạn bắt đầu gọi hồn: “Ôi, ôi, cái gì, cái gì cơ? Cậu ra nước ngoài mà chỉ mua cho tôi một lọ vitamin, thứ đó cực kỳ rẻ, trong nước mình bán đầy trên đường, không được, không được, tôi không đồng ý!”

Tiêu Mộng bĩu môi: “Được rồi, được rồi, không mua vitamin cho cậu nữa, vậy đổi thành bánh quy của nước ngoài nhé.”

“AI” Lam Nhạn suýt rớt cằm xuống đắt: “Bánh quy? Còn không đắt bằng vitamin!~ Nhóc con nhà cậu, cậu có thể phóng khoáng hơn chút được không?”

Tiêu Mộng cười gian xảo: “Hahaha, dù sao cũng chỉ có hai thứ đó, quyền lựa chọn ở chỗ cậu, tự chọn đi.”

Lam Nhạn xoắn xuýt nhăn mặt lại, chỉ kém đường lau nước mắt, cuối cùng chỉ đành kêu gào: “Kết bạn không cẩn thận mài! Sao lại kết bạn với quỷ keo kiệt như cậu chứ?

Huhuhu, được rồi, vậy tôi vẫn chọn vitamin vậy.”



Tiêu Mộng ưỡn cằm, quay mặt lại, vỗ vào đầu Lam Nhạn, nói: “Ngoan, chị đi lấy kẹo cho.”

Trần Tư Khải không nhịn được nữa, bị hai cô nhóc này chọc cười.

Anh ta khuyên Lam Nhạn: “Cô Lam, cô đừng đau lòng, tôi mua túi LV cho cô, tôi tặng cho cô thay cho Tiêu Mộng.”

(©[email protected]) Lam Nhạn lập tức trợn tròn mắt: “Thật sao? Thật sao?

Tổng giám đốc Trần, anh là người có thân phận có địa vị, lời của anh là nhất ngôn cửu đỉnh, nếu anh đã nói rồi, vậy thì không được nuốt lời nghen.

Mấy ngày tới, tôi sẽ chỉ chờ anh mua túi LV từ nước ngoài về cho tôi thôi đấy!”

“Được, được, được, nhất định không nuốt lời.”

Trần Tư Khải gật đầu, không quá coi trọng.

Tiêu Mộng lập tức sốt ruột, vỗ vai Trần Tư Khải, oán trách anh ta: “Anh xem anh đi, anh không biết cậu ấy thích nhát là lựa gió bẻ măng nhỉ?

Anh hứa với cậu ấy cái gì, tới lúc đó không mua về, cậu ấy sẽ cả ngày bám theo anh đòi đấy!”

Trần Tư Khải, liếc nhìn Tiêu Mộng, nói: “Tôi thấy, em mới là thích người lựa gió bẻ măng nhất, hahaha.”

Tiêu Mộng trợn trắng mắt coi thường.

Hừ, người gì không biết, cực kỳ nhỏ nhen với Tiêu Mộng cô, sau khi người ta uống say, không cẩn thận ngủ với anh ta một đêm, anh ta liền bám lấy không buông, nhiều tiền như thế, vậy mà còn dọa dẫm đòi tiền của cô.

Nhìn xem, gặp Lam Nhạn, anh ta lập tức biến thành một người khác, trở nên phóng khoáng, lại còn dễ tính, vậy mà lại hứa mua túi gì đó cho cô nhóc kia.

Đáng ghét chết mắt!

Trần Tư Khải mua tiramisu cho hai cô nhóc, sau đó đưa họ tới cửa trung tâm thương mại, nói với Tiêu Mộng: “Chơi lâu chút đi, chiều tới muộn cũng không sao, có thể mua nhiều đồ chút mang ra nước ngoài.”

Tiêu Mộng gật đầu như khúc gỗ.

Lam Nhạn cúi người, mặt cười tươi như hoa cảm ơn và tạm biệt Trần Tư Khải: “Tổng giám đốc Trần, bữa trưa nay ăn ngon lắm, cảm ơn anh nhiều! Hôm nào đổi lại tôi mời anh một bữa, không bằng như này đi, chờ hai người từ nước ngoài về, tôi đón hai người.”

Tiêu Mộng vạch trần Lam Nhạn: “Hừ, nói thì hay lắm, cái gì mà đón chúng tôi, cậu đợi túi LV của cậu thì có!”

Trần Tư Khải nhìn Tiêu Mộng, rồi khẽ cười với Lam Nhạn: “Ừ, cô Lam, cô là bạn của Mộng, sau này có việc gì cần tôi, có thể nói với Mộng, tôi là giúp được thì nhất định sẽ giúp.

Mộng và cô cùng nhau dạo phố, mong cô chăm sóc cô ấy một chút.

Hôm nay cứ thế này đã, tôi về công ty trước đây.”

Trước khi lái xe, Trần Tư Khải thâm tình nhìn Tiêu Mộng, sau đó mới từ từ nỗ máy.

“Ôi, không ngờ nha, Trần Tư Khải đẹp trai cực phẩm như thế!

Còn quyến rũ hơn trên tạp chí nữa, người thật còn đẹp hơn tranh vẽ!

Thật sự giống ngôi sao điện ảnh!”

Trần Tư Khải vừa rời đi, Lam Nhạn đã không nhịn được mà ôm Tiêu Mộng, lớn tiếng cảm khái.

“Đẹp trai sao? Sao tôi không thấy thế?”

Tiêu Mộng bĩu môi: “Ngoài chuyện hơi hung dữ, dáng hơi cao, ánh mắt hơi quyền rũ ra thì cũng chẳng có gì hơn người cả.

Tính khí không tốt, nói một là một hai là hai, còn cực kỳ âm hiểm, tính kế người khác mà không hề chớp mắt, cực kỳ xấu tính!

Trời ơi, nói anh ta làm gì, chán chết.”



Lam Nhạn há to miệng: “Ngoan nha, nhóc Mộng, vừa rồi cậu chê Trần Tư Khải hay là biến tấu khen anh ta?

Sao tôi lại nghe thầy từ miệng cậu nói ra toàn là ưu điểm của anh ta chứ?

Mộng à, tôi thấy dáng vẻ kia của hai người, có phải đang yêu nhau không?”

Tiêu Mộng vội chớp mắt, đỏ mặt, phủ nhận: “Nào có chứ, yêu đương gì chứ?

Anh ta đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Nhát, sao lại có thể yêu đương với cô nhóc thiếu dinh dưỡng như tôi chứ?

Cậu biết anh ta hơn tôi bao nhiêu tuổi không? 8 tuổi đó!”

“Được rồi, được rồi, không phải chỉ là 8 tuổi thôi sao? Cũng không phải là 18 tuổi!

Cậu đã nói với tôi mấy lần chuyện chênh lệch tuổi tác của hai người rồi.

Này, tôi thấy dáng vẻ Trần Tư Khải đối xử với cậu, hình như là anh ta thật sự yêu cậu rồi đó.

Lúc ăn trưa, ánh mắt của anh ta cứ nhìn cậu mãi, hơn nữa lại còn chu đáo với tôi như thế, vừa nhìn là biết vì cậu.

Này này này, nhóc con, không phải cậu thật sự gặp may đấy chứ?

Lẽ nào Trần Tư Khải thật sự yêu cậu rồi?”

Tiêu Mộng cực kỳ sợ hãi, hoảng loạn khua tay: “Cậu đừng có nói linh tinh, loại đàn ông như anh ta, chúng ta có thể tiếp cận được sao?

Chúng ta đều là người dân nhỏ bé, không thể sánh với loại người có tiền kia.

Loại mơ mộng không thực tế như này, bớt nghĩ thì hơn.

Anh ta đối với tôi như nào thì tôi không biết, dù sao tôi cũng không thích anh ta.

Loại tôi thích cậu rõ nhất mà, không phải là hình mẫu đàn ông dịu dàng ấm áp như Mạc Sùng Dương Sao.

Đời này của tôi cũng không có mơ mộng gì quá lớn, chỉ cần tôi có thể thi đỗ đại học Nhân Văn, có thể ở cùng trường với đàn anh Mạc, sau đó tôi theo đuổi đàn anh, nếu có thể, sau này gả cho đàn anh, rồi sinh bé con, cả gia đình chúng tôi cứ thế hạnh phúc ngọt ngào tới già, cảnh tượng đẹp biết bao nhiêu.”

Tiêu Mộng phồng má, mắt sáng long lanh nằm mơ giữa ban ngày.

Lam Nhạn trực tiếp cho cô một chưởng, giúp cô tỉnh táo: “Này! Được rồi!

Đàn anh Mạc của cậu căn bản chưa từng mở mắt nhìn cậu, giấc mơ này của cậu nên dừng lại đúng lúc đi.

Hơn nữa, so sánh với nhau, Trần Tư Khải vẫn hơn!

Giàu có, có năng lực, có cá tính, có vẻ ngoài…

Này, Mộng, lần sau khi hai người lên giường, có thể lầy điện thoại quay lại cả quá trình không?

Tôi cực kỳ có hứng thú với dáng vẻ và kích thước của thứ kia của Trần Tư Khải!”

Tiêu Mộng lập tức xanh mặt.

Đắm Lam Nhạn, cả đường gào thét: “Lam Nhạn! Cậu làm ơn đừng mê trai thế nữa có được không?”

Hai cô gái cùng nhau cười cười nói nói đi vào trung tâm thương mại.

Lam Nhạn thích xem trang sức xa xỉ, vừa xem vừa ngạc nhiên cảm thán.

Còn Tiêu Mộng không có hứng thú với mấy thứ đắt đỏ kia, dù sao cũng không mua được, xem rồi cũng như không, dứt khoát không xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.