Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 121



Liền thấy Trần Tư Khải lạnh mặt đi, từng bước lại gần bọn họ, mãi cho tới khi đi tới bên cạnh Tiêu Mộng, kéo mạnh một cái, kéo Tiêu Mộng vào trong lòng anh ta.

Anh ta giơ tay lên, sờ mặt cô, cười gằn, nói: “Mạc Sùng Dương, phụ nữ đã qua tay tôi mà anh cũng muốn sao? Anh có biết lần đầu tiên của cô ta, là dành cho tôi không? Anh có biết, khi tôi ở bên trong cô ta, cô ta đã lên đỉnh biết bao nhiêu lần không? Mạc Sùng Dương, người phụ nữ như thế, anh cũng không để ý sao?”

Rầm! Dường như có một tảng đá lớn đập mạnh lên trái tim Tiêu Mộng, cô cực kỳ ngạc nhiên, hoang mang nhìn Mạc Sùng Dương.

Mạc Sùng Dương đã mặt mày hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, đôi tay còn run lên: “Cái… Cái gì? Anh nói cái gì? Tiêu Mộng, chuyện này rốt cuộc là sao? Rốt cuộc lời anh ta nói có phải là thật hay không?”

Tiêu Mộng liền cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, dường như cả thế giới chỉ còn lại cô đơn lạnh lẽo một mình cô, nước mắt liền lăn dài, cô cắn chặt môi, không nói được gì cả.

Cô muốn nói, không phải như những gì Trần Tư Khải đã nói, chẳng qua là cô uống say, xông bừa đánh bậy mà ngủ cùng anh ta một đêm, cô không hề qua lại quá nhiều với anh ta.

Thế nhưng cô không thể nói được một chữ nào.

Trần Tư Khải ôm chặt lấy cô, cười lạnh, nói: “Cô ta là đồ chơi của Trần Tư Khải tôi, là người phụ nữ chuyên để vui chơi trên giường, có muốn biết biểu hiện của cô ta trên giường như thế nào không?

Tôi có thể nói cho anh biết, biểu hiện của cô ta cực kỳ tốt, là một món đồ chơi cực kỳ đạt yêu cầu, rất lẳng lơ, rất buông thả, rất dễ thương, khi lên giường kêu rên cực kỳ êm tai mà quyến rũ. Có muốn cô ta không? Có muốn nếm thử mùi vị của cô ta không?

Chỉ cần anh không chê cô ta là người phụ nữ đã từng qua tay Trần Tư Khải tôi, anh cứ việc mang đi. Tôi chán cô ta rồi!”

Ầm!

Nghe những lời lạnh lùng vô tình của Trần Tư Khải, Tiêu Mộng chấn động tới mức gần như ngất đi.

Đồ chơi, đồ chơi, đồ chơi… Bản thân cô chỉ là đồ chơi của anh ta… Là thứ đồ chơi có thể tùy tiện chà đạp lòng tự tôn… Tiêu Mộng lòng đau như dao cắt, ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Sùng Dương, nhưng chỉ thấy Mạc Sùng Dương mặt mày ghét bỏ, cười lạnh một tiếng, nói: “Loại phụ nữ bẩn thỉu như này, Mạc Sùng Dương tôi không thèm!



Cút đi! Tiêu Mộng, sau này cách xa tôi một chút!”

Nói xong, Mạc Sùng Dương quay người rời đi.

Tiêu Mộng lập tức bật khóc, khua tay về phía Mạc Sùng Dương: “Đàn anh… Đàn anh… Không phải anh nói thích em sao?”

Thì ra, thích một người, nhưng lại không thích quá khứ của người đó.

“Huhuhu…” Tiêu Mộng bò dài trên bàn, không nhịn được mà khóc rấm rức, vừa khéo Trần Tư Khải đi ra, nhìn thấy Tiêu Mộng nằm bò trên bàn ngủ mất.

Đang mếu máo, khóc cực kỳ đau lòng.

Dáng vẻ này, cô giống như một chú cún con không tìm được nhà mình, rất đáng thương.

“Mộng? Mộng? Em sao thế? Gặp ác mộng sao?”

Trần Tư Khải khẽ vỗ lưng Tiêu Mộng, lúc này Tiêu Mộng mới tỉnh dậy, mở đôi mắt ướt lèm nhèm.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc của Trần Tư Khải, cô hoảng sợ kêu “A!”

một tiếng, cả người ngã về phía sau.

May là Trần Tư Khải phản ứng nhanh, kéo lấy ghế, thế nên Tiêu Mộng mới không ngã quá khó coi.

“Em nằm mơ sao? Nhìn dáng vẻ em khóc kìa, mơ gì mà em khóc thành cái dạng này thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.