Nói rồi, Trần Tư Khải bóp mông Tiêu Mộng, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi nhảy lên rất cao giống như bị kim đâm.
“Tư Khải à, đám anh em nghe nói ngày mai tôi đi Sahara còn cậu đi Ý, thế nên tụ tập ở Dạ Mị để tiễn chúng ta, mọi người đều đang đợi cậu đó, cậu mau tới đi.”
Trần Tư Khải còn nghe thấy chất giọng thô lỗ đặc trưng của Ngũ Ca đang gào thét ở bên đó.
Trần Tư Khải nhìn Tiêu Mộng, nhỏ giọng nói: “Tôi cố gắng vậy, mọi người đừng đợi tôi, cứ bắt đầu đi.”
“Ừ ừ ừ, vậy chúng tôi bắt đầu trước, cậu bận xong việc thì nhanh chóng tới nha!”
Lưu Diệc Hàn nào có dám nói thêm gì nữa, mọi người đều biết tính tình của Trần Tư Khải, chẳng ai dám bắt ép anh ta cả.
Lúc này, rất trùng hợp, điện thoại của Tiêu Mộng cũng reo lên.
Tiêu Mộng cố gắng nuốt thức ăn trong miệng, mở điện thoại lên xem, giật mình run lên.
Mẹ ơi, lại là lời kêu gọi của tên điên!
Ôi, làm sao giờ, là Kim Lân!
Bỏ đi, sợ có tác dụng gì chứ, cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới, hơn nữa, không phải là cô còn đang xin Kim Lân xin Ngũ Ca cho cô vài ngày nghỉ mà không đuổi việc cô sao?
“Alo?”
Tiêu Mộng dùng giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng nghe máy.
Lúc này là lúc đang nhờ vả người khác, không thể đắc tội với người ta.
Ánh mắt của Trần Tư Khải lập tức trở bên sắc bén, híp mắt lại, nhìn về phía Tiêu Mộng.
Hử? Giọng điệu dịu dàng này của cô, đang nói chuyện với ai chứ?
Lẽ nào là cái tên đàn anh kia?
Bàn tay cầm dĩa của Trần Tư Khải dần nắm chặt lại.
Giọng nói dễ nghe mà nhẹ nhàng của Kim Lân vang lên: “Bé con, là tôi, nhận ra giọng của tôi chưa?”
Cái cách xưng hô bé con đầy quen thân kia khiến Tiêu Mộng nổi da gà.
Cô lén lút liếc nhìn Trần Tư Khải, anh ta hạ tầm mắt rất nhanh, thế nên Tiêu Mộng ho một tiếng, đỡ điện thoại, đi sang một bên, nhỏ giọng, bất đắc dĩ nói: “Tôi đây, cậu Kim.”
Vì sao Tiêu Mộng lại trốn đi nghe điện thoại?
Cô có bí mật gì không thể cho người khác biết sao?
Khuôn mặt đẹp trai của Trần Tư Khải lạnh lùng tới đáng sợ, không ngừng dùng dĩa đâm vào thức ăn trong đĩa, nhưng không nuốt nổi một miếng nào.
Anh ta mặt mày u ám nhìn về phía bóng lưng Tiêu Mộng, âm thầm lộ vẻ hung ác.
Nhóc, đừng có chọc giận tôi!
“Mộng à, tôi nhớ em quá, đã hơn 20 tiếng đồng hồ tôi chưa thấy em rồi, người ta nhớ chết mất.”
Hơn 20 tiếng… anh ta tính toán cũng chuẩn xác quá đi!
Tiêu Mộng lau mồ hôi lạnh: “Cậu Kim à, hôm nay tôi có khá nhiều việc, hôm nay chỗ làm rất bận, thế nên…”
“Haha, không sao, tôi cực kỳ hiểu bé con nhà mình, đúng rồi, tôi xuất viện rồi.”
“Hả? Xuất viện nhanh thế sao? Vậy thì tốt quá rồi!”
Cậu Kim không sao, cô cũng coi như yên tâm.