Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 140



Nói đi nói lại, Trần Tư Khải ngày càng im lặng, sắc mặt cũng hơi âm trầm, cực kỳ không vui.

Vì sao lại không vui chứ? Anh ta cũng không biết vì sao. Tóm lại, giống như ngáp phải ruồi, cứ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.

Mình làm sao thế?

Vì sao mình nhìn thấy xương mắt cá chân của cô bạn gái Kim Lân kia, từ lúc đó liền bắt đầu không thoải mái chứ?

Sao mình bắt đầu ruột gan rối bời chứ?

Sao mình lại bắt đầu nôn nóng bất an chứ?

Như này là bị làm sao đây?

Trái tim Trần Tư Khải, so với đại dương xa xăm còn sâu hơn, lạnh hơn.

Hôm sau, Tiêu Mộng vẫn ngủ quên như thường ngày.

Trần Tư Khải đã nhìn sắp nát đồng hồ đeo tay rồi, Tiêu Mộng vẫn chưa ra khỏi nhà.



“Khang Tử, cậu chờ ở đây, tôi vào xem sao.”

Cuối cùng Trần Tư Khải không còn kiên nhẫn nữa, nhanh chân đi về phía nhà của Tiêu Mộng.

Cửa phòng đang khóa, không sao, Trần Tư Khải anh ta không phải người thường, nắm lấy tay nắm cửa, hơi dùng sức, cửa liền mở ra.

“Tiêu Mộng! Em dậy chưa?”

Trong nhà Tiêu Mộng cực kỳ yên tĩnh, ba và em gái Tiêu Mộng đã ra ngoài hết rồi.

Trần Tư Khải vào trong phòng ngủ, lần này cúi thấp đầu đề phòng, không còn bị đập trán nữa.

Anh ta liền nhìn thấy Tiêu Mộng cuộn tròn trên giường như con sâu róm, đang ngủ rất ngon.

Sắp phải lên máy bay ra nước ngoài rồi, vậy mà cô nhóc này… còn đang ngủ?

Thấy dáng ngủ như trẻ sơ sinh, khong hề có chút phòng bị nào của Tiêu Mộng, Trần Tư Khải ngây người một lát, sau đó khẽ cười.

Cô nhóc này, xem ra chưa từng có chuyện gì khiến cô lo lắng sợ hãi, cũng chưa từng trải qua chuyện gì nguy hiểm.

Không giống như anh ta, từ nhỏ đã phải huấn luyện sinh tử, gần như khi ngủ đều phải mở một con mắt.



Cô và anh ta, hoàn toàn là người của hai thế giới!

Mặc dù cô nghèo khó, tầm thường, nhưng cô luôn sống dưới ánh mặt trời.

Còn anh ta, trong mắt người đời, anh ta là người đứng trên đỉnh tháp giàu có phồn hoa nhất, nhưng từ nhỏ lại sống trong bóng tối.

Mắt thấy đều là giết chóc, bàn tay đã từng dính máu tươi, vứt bỏ lương tâm ra phía sau lưng.

Chỉ nhìn dáng ngủ vô tâm vô phế của Tiêu Mộng, Trần Tư Khải cũng có thể ngây ngốc một hồi.

Thời gian không cho phép nữa, cách giờ bay chỉ còn nửa tiếng, còn không tới sân bay… Còn phải ăn lót dạ cùng cô nhóc này nữa, thời gian có thể nói là tính toán chi li mới vừa đủ dùng.

Haha, vậy mà bản thân lại trở nên như này, vậy mà sẽ nhớ tới chuyện lót dạ cho một người phụ nữ.

“Này, lợn, nên dậy rồi.”

Trần Tư Khải duỗi tay, chọc vào cục thịt đang cuộn tròn trong chăn kia.

Cảm giác rất thích, mềm mại giống như một một chú mèo con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.