Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 220



“Ồ? Là Lân hả?” Lôi Bạc lập tức thấy hứng thú, hai mắt sáng ngời, khẽ cười: “Tên nhóc này, cậu ta cũng có hứng thú đến đây chơi sao? Đã lâu không thấy cậu ta tới? Cậu ta đi với ai thế?”

“À, cậu Kim mang theo hai cô gái, cậu ấy còn nói một trong số họ là bạn gái của mình.”

“Bạn gái? Ha ha ha… tên nhóc này! Chẳng lẽ… cậu ta đem cô bạn gái nhỏ của mình tới?”

Lôi Bạc không khỏi cười rộ lên, giơ tay gãi đầu.

Tên nhóc Lân thú vị lắm, ít nhất cái mà cậu ta gọi là tình yêu lần này khiến anh em bọn họ cảm thấy rất thú vị.

Sau khi xuất viện, bọn họ rủ cậu ta ra ngoài đi chơi, nào đua ngựa, chơi bowling, săn bắn, bữa nào cậu ta cũng đi nhưng cứ buồn bực không vui. Thật giống ném tiền ra ngoài cửa sổ.

Ai hỏi, cậu ta cũng nói: Vợ tôi đi công tác, tắt máy, không thấy được cô ấy, linh hồn tôi như chết đi mấy phần. . Ngôn Tình Ngược

Mọi người đều cười to.

Chuyện gì xảy ra thế không biết, cả tuần nay cậu ta như cái xác không hồn, đột nhiên vui tươi trở lại? Xem ra cô bạn gái nhỏ đã trở về sau chuyến công tác rồi.

“Ồ, Lân đang ở đây, thế tôi qua chào cậu ta một câu vậy.”

Lôi Bạc đứng dậy, cô người mẫu quấn chặt lấy anh ta, cũng đứng lên: “Cậu Lôi, có muốn tôi đi cùng anh không?”

Lôi Bạc chẳng cần nghĩ gì nhiều, nói thẳng: “Cô đi làm gì? Ở lại đi!”

Người phụ nữ bĩu môi, bất mãn ngồi xuống.



Cô ta biết mình không đủ tư cách để cậu Lôi dẫn mình đến giới thiệu với bạn bè.

Người ta thường nói, danh không chính ngôn không thuận. Trong mắt Lôi Bạc, cô ta chỉ là món đồ chơi ngắn hạn. Đã bao giờ thấy một người đàn ông trịnh trọng giới thiệu món đồ chơi của mình với bạn bè chưa? Thật nực cười.

Lôi Bạc chưa thấy người đã thấy tiếng.

“Lân, Lân à, nghe nói cậu cũng ở đây đúng không? Anh em chúng ta lại tâm đầu ý hợp từ bao giờ thế?”

Lôi Bạc cười sảng khoái, đi vào phía trong vách ngăn.

Kim Lân cũng cười theo, chậm rãi đứng lên, cặp mắt đào hoa lộ ra ánh sáng của sự hạnh phúc, anh ta lên tiếng: “Ai ôi, thiệt tình, tôi chả muốn gặp cậu tẹo nào, tôi đang hẹn hò tình tứ với bé con, cậu tới đây xem náo nhiệt, phiền chết được.”

Nhưng động tác vỗ vai của anh ta với Lôi Bạc lại vô cùng thân thiết.

Kim Lân xoa đầu Tiêu Mộng, ngọt ngào nói: “Nào, để tôi giới thiệu, em dâu của anh, Tiêu Mộng, chằng phải cậu cũng từng gặp rồi sao? Bạn gái tôi đi công tác khó khăn lắm mới quay về, tôi vừa gặp được cô ấy, cậu đã tới xem rồi. Tiêu Mộng, đây là anh em tốt của anh, quen biết từ nhỏ, Lôi Bạc, em cứ gọi cậu ta là Bạc là được.”

Tiêu Mộng không được tự nhiên đứng dậy, mặt đầy vẻ lúng túng.

“Chào, chào anh.”

Cái gì, em dâu đây sao!

Lôi Bạc trở nên ý nhị hơn, dĩ nhiên nhìn ra được vẻ miễn cưỡng của Tiêu Mộng, anh ta gật đầu với Tiêu Mộng, đưa tay ra, nhanh chóng nắm chặt, thân thiết cười nói: “Em dâu, chúng ta lại gặp mặt rồi. Lân nhà chúng tôi nhờ phúc của em mà chữa được bệnh tương tư rồi, em cũng đừng làm khó người anh em của chúng tôi, cho Lân hưởng nhiều ánh mặt trời chút, để cho cậu ta ngày ngày đều sáng rực rỡ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.