Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 240



Viền mắt Kim Lân đỏ lên, đây là lần đầu tiên Trần Tư Khải ra tay ác như vậy đối với anh ta. Anh em tốt ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, đột nhiên…

Kim Lân nghẹn ngào, con ngươi run rẩy, nói: “Tư Khải, cô ấy là người con gái mà tôi yêu nhất, kiếp này tôi chỉ thích một mình cô ấy. Tôi nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của tôi để đổi lấy cô ấy. Tư Khải, cậu nói đi, cậu muốn cái gì tôi cũng đều cho cậu! Tôi chỉ cần cô ấy! Tư Khải, van xin cậu, giống như lần trước vậy, nhường cô ấy cho tôi đi.”

“Không – thể – nào – được!!” Trần Tư Khải kiên quyết cự tuyệt, sát khí bốc lên.

“Vì sao không thể? Tư Khải, chẳng phải phụ nữ không là gì đối với cậu sao? Còn nhớ rõ lần trước không? Cô bé kia cũng vừa mới vào tay cậu, nhưng bởi vì tôi thích, ngay cả mắt cậu cũng không hề chớp đã nhường lại cho tôi? Bây giờ cũng có thể đúng không?”

“Lần này không được! Không được!”

“Vì sao không được? Không phải cậu đã nói rồi sao, cậu chỉ xem cô ấy như một món đồ chơi nhỏ của cậu, cậu chỉ vui đùa một chút mà thôi. Nếu cô ấy đã là một món đồ chơi nhỏ, cậu cũng không thực sự thích cô ấy, vì sao không thể nhường cho tôi? Tôi không ngại chuyện Tiêu Mộng đã xảy ra gì đó với cậu, tôi thực sự không hề để ý! Tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với cô ấy, tôi muốn đối xử thật tốt với cô ấy. Thậm chí tôi còn nói với ông cụ muốn kết hôn với cô nhóc mà tôi thích, Tư Khải…”

Tiêu Mộng bỗng nhiên trừng to mắt nhìn Trần Tư Khải.

Một món đồ chơi nhỏ…

Quả nhiên ở trong mắt anh, cô chỉ là một món đồ chơi nhỏ!

Ha ha ha, buồn cười là thực ra cô vẫn luôn biết chuyện này mà, không phải sao? Vậy tại sao khi chính tai nghe được từ trong miệng bạn anh nói ra sự thật này, cô còn khó chịu như vậy?

Ngay cả bạn bè của Trần Tư Khải cũng biết anh có một món đồ chơi nhỏ…

Vô số giọt nước mắt mãnh liệt chảy ra bên ngoài.

Trong ánh mắt nham hiểm của Trần Tư Khải biến đổi mấy lần, anh tức giận đến mức huyết quản đã sắp vỡ ra. Rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, trực tiếp vung ra một chưởng hung hăng giữ chặt cần cổ của Kim Lân, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, lãnh khốc nói: “Mặc dù chỉ là món đồ chơi nhưng lúc này tôi không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm! Kim Lân, đừng ép tôi động sát niệm!”



Con ngươi băng lãnh của Trần Tư Khải nhíu chặt, bên trong đã tích trữ lửa giận ngập trời.

Tay anh giữ lấy cổ Kim Lân, không nhịn được tăng lực một chút.

Kim Lân ưỡn cao cổ, không ngăn cản cũng không phản kháng, dùng ánh mắt ướt át nhìn Trần Tư Khải run giọng nói: “Tư Khải… lẽ nào chúng ta không phải anh em tốt sao? Chúng ta không phải sao?”

Trần Tư Khải quát lên: “Việc này không giống!”

“Có cái gì không giống? Ở trong mắt cậu, Tiêu Mộng cũng chỉ là một con búp bê có thời hạn, vì sao không thể tặng cho tôi?”

“Cậu câm miệng! Câm miệng!”

Trần Tư Khải bị Kim Lân nói khích, kích động đến mức da đầu tê dại từng đợt, tay anh đã kiềm chặt cổ Kim Lân đến mức hít thở không thông.

Lôi Bạc lập tức sợ hãi, dùng hai tay kéo cánh tay Trần Tư Khải. Cả người Lôi Bạc run lên, bởi vì khi chạm vào cánh tay của Trần Tư Khải, anh ta cảm nhận được nó cứng rắn như đá!

Lẽ nào trong khoảnh khắc này, Tư Khải lại thực sự động sát ý đối với Kim Lân sao?

Đây chính là tình bạn hai mươi năm!

Lẽ nào chỉ vì một người phụ nữ… cứ như vậy…

“Tư Khải! Tư Khải! Cậu mau buông tay! Cậu không thể như vậy! Cậu ấy là Kim Lân, cho dù cậu ấy không đúng, cậu ấy hồ đồ thì cũng là anh em tốt của của chúng ta! Tư Khải, cậu buông tay ra! Nhanh buông tay ra!”

“Là cậu ấy đang ép tôi! Tại sao lại muốn ép tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.