Cậu Trần? Đánh cậu Kim với cậu Lôi? Trời ơi, mặt trời mọc ở đằng Tây sao? Chuyện quái quỷ gì thế này?
Ngũ Ca lập tức lấy tay bưng kín miệng mình.
Cậu Trần của Chính Hổ Đường, anh ta không chọc nổi.
Lam Nhạn đỡ lấy Lôi Bạc cao lớn, hai tên khác đỡ hai bên Kim Lân, bên kia cũng đã gọi xe cứu thương tới.
“Trời ơi, cậu Lôi, anh đừng có đè cả người lên người tôi, tôi có lòng tốt đỡ anh, không phải anh định khiến tôi mệt đến chết đấy chứ? Thật là, đúng là không biết xấu hổ.”
Lam Nhạn oán thán, bĩu môi, tỏ vẻ không còn gì để nói.
Lôi Bạc không dám tin mà nhìn cô gái bên người, nói: “Tôi là người bệnh đó! Nếu xương của tôi bị thương mà tôi còn dùng sức lung tung, vậy không phải là càng thêm nguy hiểm sao? Hơn nữa, được đỡ lấy tôi, tiếp xúc gần gũi với tôi, đó là vinh hạnh của cô! Cô có biết có bao nhiêu cô gái muốn dính sát lấy tôi như này không? Hơn nữa, sắp tới chỗ xe cứu thương rồi, chỉ đi có vài bước, cô cũng không chịu được sao?”
(⊙_⊙) Lam Nhạn trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Lôi Bạc.
Người đàn ông này… quá tự phụ! Thật là thích tỏ vẻ làm màu!
Cái gì mà tiếp xúc gần gũi với anh ta? Còn vinh hạnh gì chứ? Cút mẹ đi!
“Thật là phục anh rồi! Tính tôi chính là như thế!”
Lam Nhạn trực tiếp đẩy Lôi Bạc ra, khiến Lôi Bạc loạng choạng vài bước, suýt chút nữa ngã nhào.
“Này! Cái cô này! Cô…”
“Tôi đây thấy phiền rồi, không hầu anh nữa! Đi đây!”
Lam Nhạn thoải mái khua tay chào Lôi Bạc, lắc mông khệnh khạng rời đi.
“Cái người này! Như này mà là phụ nữ sao? Ôi trời ơi, thật là sợ quá đi, lại còn có loại phụ nữ như này! Trời ơi…”
Tức tới mức Lôi Bạc đứng trước xe cứu thương, tay chống eo, ra sức gào lên.
*** Trần Tư Khải mặc cho Tiêu Mộng kêu gào, anh ta lạnh mặt, tức điên người xông ra khỏi câu lạc bộ Dạ Mị.
Khang Tử đang hút thuốc ở cửa Dạ Mị, thấy cậu chủ đột nhiên vác một người phụ nữ, tức lồng lộn đi ra thì giật mình, anh ta nhanh chóng ném điếu thuốc đi, đứng thẳng người: “Cậu chủ…”
“Im miệng! Lúc này đừng có động tới tôi!”
Trần Tư Khải liền bực dọc gầm lên, mở cửa xe, ném Tiêu Mộng vào trong.
(⊙_⊙) Khang Tử hơi ngơ ngác, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Không phải cậu chủ tới giải trí sao?
Không phải trước khi tới còn nói tới chơi với đám người Kim Lân, uống ít rượu rồi đi sao?
Kết quả… Chưa nói đi ra nhanh như này, vậy mà lại còn mang theo Tiêu Mộng đi từ trong ra!
ĐM, chơi trò gì thế, ảo thuật biến ra người sao?
Khang Tử vừa thấy cậu chủ đang tức giận liền cũng không dám nhiều lời nữa, khua tay với đám đàn em, đám người lần lượt nhanh chóng chui vào trong xe của mình.
Tiêu Mộng bị ném vào trong xe, đầu cô hơi choáng váng giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, không phân biệt được trên dưới trái phải.
Chờ tới khi cô hoàn hồn lại, tầm mắt trở lại bình thường, Trần Tư Khải đã thắt xong dây an toàn cho cô, phóng xe rời đi.
“A a a…” Tiêu Mộng bị tốc độ như tên bắn dọa cho nắm chặt tay nắm thét lên: “Đừng phóng nhanh như này, chú ý an toàn.”
“Em còn sợ chết sao?” Trần Tư Khải cười lạnh lùng, nói rồi lại tăng tốc.
Anh ta liếc nhìn Tiêu Mộng, thở hồng hộc: “Em đã dám chân đạp hai thuyền, vậy còn có chuyện mà em sợ nữa sao? Chết, chắc là em đã sớm không sợ nữa rồi nhỉ?”