Tiêu Mộng hoảng loạn nhìn cảnh vật bên đường vụt qua, và cả tiếng chiếc xe gào rít, cảnh tượng lách xuyên qua từng chiếc xe hơi khiến Tiêu Mộng sợ tới mức giọng nói vút cao: “Sợ chết chứ, đương nhiên là tôi sợ chết! Anh lái chậm chút, lái chậm chút có được không?”
Cái gì mà chân đạp hai thuyền, bắt cá hai tay, cô nào có năng lực đó chứ?
Hình như đến con thuyền chỗ đàn anh cô còn chưa có cơ hội bước lên mà.
Trần Tư Khải vẫn cười lạnh, cười tới mức từng khúc xương trên người Tiêu Mộng đều run lên, lén lút nhìn Trần Tư Khải, khuôn mặt của anh ta lạnh tới mức đóng băng!
Chỉ cần liếc nhìn liền có thể khiến người ta cảm thấy hồn bay phách lạc, Tiêu Mộng sợ hãi rụt cổ lại, khóc không ra nước mắt.
Chết vì tai nạn giao thông sao? Bị đâm cho nát bét… Chết như này quá là thảm! Cô không muốn!
Tiêu Mộng khẽ thút thít trong xe, Trần Tư Khải sầm mặt lại, lạnh lùng lái xe phóng vút đi.
Khang Tử bám theo phía sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mẹ ơi, cậu chủ làm gì thế này?
Lái nhanh quá, sắp phóng tới 160km/h rồi! Không được, tốc độ như này quá nguy hiểm. Đi lên cao tốc cũng không tới tốc độ này!
*** Trần Tư Khải trực tiếp lái xe về biệt thự, xe phanh gấp ngay trước cửa, tiếng phanh xe chói tai khiến Phương Ý Hàm đang đọc sách ở phòng khách cũng giật mình.
Cô ta ngạc nhiên đứng dậy, nhìn ra ngoài.
Ế? Không phải nói là chưa chắc tối nay sẽ về sao? Không ngờ vậy mà Tư Khải lại về rồi.
Khóe môi Phương Ý Hàm không khỏi giương lên.
Xem ra… mấy ngày Tư Khải đi công tác cũng có hơi nhớ tới cô ta!
Cho dù anh ta nhớ thân thể cô ta hay là nhớ tới con người cô ta, chung quy cô ta cũng rất vui.
“Tư Khải, anh về rồi…”
Phương Ý Hàm vừa đi tới cửa, còn chưa nói hết câu đã cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, cô ta không kịp tránh, liền bị Trần Tư Khải va mạnh vào người, văng ra xa khoảng 1m, chống vào tường mới đứng vững.
Bên kia, Trần Tư Khải đã nhấc Tiêu Mộng vào tới phòng khách, ném cô lên sofa.
Phương Ý Hàm sửng sốt nhìn Tiêu Mộng, trong đầu vang lên tiếng cảnh báo.
Cô gái này… tới làm gì chứ?
Cô ta là ai?
Vì sao cô ta lại bị Tư Khải xách về chứ?
Tiêu Mộng bị Trần Tư Khải ném như thế, ngã rất đau, mặc dù ngã lên sofa nhưng cánh tay cũng tê dại.
“A… Đau quá…”
Tiêu Mộng xụ mặt, nước mắt rưng rưng nhìn Trần Tư Khải, vừa day cánh tay mình.
Cô mềm mại nằm trên sofa, cuộn người trên thảm giống như một con thú nhỏ.
Trên mặt vẫn còn nét non nớt, vẫn là khí chất trẻ con ngây thơ.
“Đau? Em cũng biết đau? Khi em quyến rũ Kim Lân em có từng nghĩ người khác cũng sẽ đau không? Hử?”
Trần Tư Khải chỉ vào Tiêu Mộng, gầm lên.