“Không đau lắm.”
“Em thích Kim Lân sao?”
“Hả?” Suýt chút nữa Tiêu Mộng cắm đầu vào trong nước.
Cái tên Trần gấu xấu xa này, nhảy số quá nhanh, may là cô không chột dạ, bằng không sẽ nói ra lời thật lòng mất.
“Thật sự không thích anh ta.”
“Kỹ thuật hôn của cậu ta tốt, hay là tôi tốt?”
“Cái này… Cái này…”
Tiêu Mộng động đậy tay như cái máy, không để ý thấy cái thứ trong tay cô đang có biến hóa vật lý cực lớn.
Thật ra, lúc này Trần Tư Khải hoàn toàn dựa vào ý chí để miễn cưỡng chống đỡ.
Tay của cô nhóc này, mũm mĩm, thịt mềm mại, cứ nhẹ nhàng ma sát như thế, còn ngây ngốc động vài cái, anh ta đã sớm sụp đổ rồi.
“Nói đi chứ!”
“Haha, anh, đương nhiên là anh tốt hơn.”
“Vậy, cậu ta có sờ chỗ nào của em không?”
Trần Tư Khải bất chợt duỗi tay ra, bóp ngực cô.
“A…” Tiêu Mộng giật mình, người run lên, giọng nói nghẹn ngào: “Anh ta không có! Tôi xin anh, đừng hỏi mấy vấn đề giày vò người khác như này nữa, có được không?”
Trần Tư Khải hít vào một hói, nói: “Qua đây, ngồi lên.”
“Á? Ngồi đâu cơ?”
“Em nói xem, đương nhiên là ngồi lên người tôi, qua đây.”
“Không được, dáng vẻ anh như này, tôi ngồi như nào chứ?”
Trần Tư Khải không khỏi khẽ cười, nhếch môi cười xấu xa: “Sao? Còn chưa được mấy ngày mà em đã quên rồi sao? Cần tôi dạy lại từ đầu không?”
Tiêu Mộng lập tức đỏ mặt, cả người ngây ngốc trong bồn tắm.
Trần Tư Khải không đợi nổi, kẹp lấy eo Tiêu Mộng, cưỡng ép cô ngồi xuống.
A… Tiêu Mộng kêu thảm thiết.
Trần Tư Khải khẽ rên lên.
Thoải mái… Trần Tư Khải ép Tiêu Mộng nhấp nhô thấp người, Tiêu Mộng xấu hổ, động tác không chuẩn, anh ta liền trực tiếp cưỡng ép, ấn chặt người cô.
Nước trong bồn tắm bắn ra tứ tung.
“Nhớ chưa?”
“Nhớ rồi! Huhu… Anh chậm chút có được không?”
“Biết là em thuộc về ai chưa?”
“Anh… Của anh, thuộc về anh… Huhu…”
“Còn hôn người đàn ông khác nữa không?”
“Không dám nữa, thật sự không dám nữa, huhuhu…”