Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 270



Người đàn ông mạnh mẽ, ngang ngược như Trần Tư Khải, đột nhiên trở nên dịu dàng, trở thành khe suối róc rách, trở thành tơ lụa mềm mại…

Điều này khiến Tiêu mộng thật sự… không biết làm sao.

Cô thật sự không thể nào liên hệ người đàn ông mạnh mẽ như hổ báo tối qua với người đàn ông dịu dàng như nước lúc này.

Thế nhưng… Trần Tư Khải thật sự là một diễn viên giỏi.

Dáng vẻ lúc này của anh ta, thật sự khiến người khác không thể chối từ!

“Tổng giám đốc Trần… nhưng tôi không thích anh… Tôi chỉ xin anh đừng cưỡng ép tôi giống như tối qua là được, từ nay về sau, anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, như thế có được không?”

“Không được.” Trần Tư Khải dứt khoát từ chối.

Mặt Tiêu Mộng lập tức xụ xuống.

Không được, vậy anh còn nói lắm lời thừa thãi như thế làm gì? Tiếp tục diễn vai sói xám của anh không phải là được rồi sao?

Đột nhiên Trần Tư Khải cầm lấy tay Tiêu Mộng, đặt bên môi mình, đôi môi thanh lạnh của anh ta khẽ hôn lên tay cô, sự dịu dàng ngọt ngào kia khiến cả người Tiêu Mộng nổi hết da gà.



“Tôi thích em, tôi yêu em, tôi không muốn khiến em bài xích tôi. Mộng, tôi muốn em cho tôi một khoảng thời gian để tôi khiến em thích tôi. Tôi đảm bảo, ba tháng, nếu em vẫn không yêu tôi, tôi tuyệt đối sẽ không cưỡng ép giữ em lại nữa.”

Ba tháng… Tiêu Mộng cắn môi, nhưng lại nghĩ: “Vậy, ba tháng này, anh còn giống như tối qua… cưỡng ép tôi… ngủ với anh không?”

Từ làm tình này, cô ngại không nói ra được.

So độ mặt dày, Trần gấu xấu xa tuyệt đối là hạng nhất.

Trần Tư Khải nhoẻn miệng cười xấu xa: “Vì yêu em nên mới muốn làm với em… Đây là quan hệ nhân quả…”

“Ý của anh là… vẫn muốn tiếp tục…”

Cưỡng ép cô như thế sao?

“Tôi cố gắng đạt được sự đồng ý hoặc mặc nhận của em, hoặc là em có hứng, có phản ứng thì…”

Mặt Tiêu Mộng đã đỏ bừng lên.

Cô đảm bảo cô sẽ không đồng ý, cũng sẽ không mặc nhận, thế nhưng… Cô thật sự rất khó đảm bảo cô sẽ không có phản ứng… Kỹ thuật về mặt kia của Trần gấu xấu xa tốt như thế… lần nào cô cũng kìm lòng không đậu mà trầm luân… Chuyện này… Chuyện này… không phải ý chí có thể khống chế được.



Trần gấu xấu xa thật sự nham hiểm, anh ta nói như thế không phải là để anh ta có lý do để tiếp tục bắt nạt cô, cưỡng ép cô sao?

Thật là một con hồ ly giảo hoạt!

Từ khi cô quen anh ta, anh ta đã là một tên xấu xa giỏi cài bẫy hại cô!

Thế nhưng… nói đi cũng phải nói lại, Trần Tư Khải dùng giọng điệu mềm mỏng, hạ thấp cái tôi như này, cô thật sự không có cách nào với anh ta.

Không thể hận anh ta được.

Như này gọi là gì chứ? Vừa đấm vừa xoa.

Trong lúc ngây người, Tiêu Mộng không hề để ý thấy nụ cười giả tạo đang bị Trần Tư Khải giấu đi.

Trần Tư Khải nhẹ nhàng kéo Tiêu Mộng lên, nói: “Đi thôi, ra ngoài dạo phố, mua chiếc điện thoại mới cho em.”

Tối qua, trong lúc tức giận, anh ta ném vỡ chiếc điện thoại ngu ngốc của cô.

Tiêu Mộng từ chối: “Không cần mua mới.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.