Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 278



“Lân! Có loại thuốc tránh thai nào có ít tác dụng phụ không, giới thiệu đi.”

Trần Tư Khải lạnh lùng cắt đứt lời của Kim Lân, ánh mắt sắc bén tàn nhẫn như một thanh kiếm đâm vào trái tim Kim Lân.

Thuốc tránh thai? (⊙_⊙) Kim Lân hơi sững sờ.

Hơi thở lập tức trở nên dồn dập, ngạc nhiên hoảng hốt nhìn ánh mắt thâm sâu mang ý cười của Trần Tư Khải, rồi lại cúi đầu nhìn Tiêu Mộng vẻ mặt đơn thuần, đột nhiên cảm thấy không giận nổi.

Nếu không cố chống đỡ, chắc chắn anh ta có thể hộc máu!

Tiêu Mộng nhăn mặt.

Thật là, rốt cuộc da mặt cái tên Trần gấu xấu xa này dày tới mức nào chứ, vậy mà anh ta lại nói cái gì thuốc tránh thai ở chỗ này, trước mặt bao nhiêu người, thật sự là cạn lời với anh ta.

Tiêu Mộng phát hiện tay trái của Kim Lân run bần bật, cô không khỏi tiến lên hai bước, rời khỏi Trần Tư Khải, lập tức đỡ lấy cánh tay của Kim Lân, lo lắng hỏi: “Cậu Kim, cánh tay anh không sao chứ? Tối qua tôi thấy vết thương chảy máu, có phải là vết thương lại nứt ra không? Bây giờ còn đau không? Anh có khám bác sĩ chưa?”

Vẻ quan tâm không thể che giấu của Tiêu Mộng khiến trong lòng Kim Lân hơi thoải mái hơn một chút.

Đồng thời, sắc mặt Trần Tư Khải lại tối đi.

Nhóc con chết tiệt, vậy mà em lại lo lắng cho Kim lân như thế!

Tối qua đảm bảo với anh ta như nào, xem ra người phụ nữ vô tâm vô phế này lại quên sạch sành sanh rồi.

Rõ ràng biết là bây giờ Tiêu Mộng không có tình cảm nam nữ với Kim Lân, nếu có cũng chỉ là sự cảm kích, nhưng Trần Tư Khải nhìn thấy cảnh này cũng cực kỳ tức giận.

Kim Lân khẽ xoa mặt Tiêu Mộng, động tác nhanh chóng mà dịu dàng kia của anh ta khiến Trần Tư Khải nắm tay thành quyền, suýt chút nữa thì đấm cho một cái.

Nếu Tiêu Mộng nhắm mắt, bịt tai lại, chắc chắn anh ta sẽ đấm cho Kim Lân một trận.



Tên nhóc chết tiệt, cậu ta dám trêu chọc Tiêu Mộng ngay trước mặt anh ta!

Kim Lân cười khổ, khẽ nói: “Không sao, em yên tâm đi, cánh tay tôi không sao. Nếu lần sau tôi thay băng, em tới bệnh viện cùng tôi, tôi nghĩ là sẽ nhanh khỏi hơn một chút.”

Kim Lân muốn kìm nén tình cảm, nhưng khi đối mặt với Tiêu Mộng, anh ta liền muốn làm nũng, giở trò, trêu chọc cô.

Mặc dù Tiêu Mộng là cô bé ngốc đơn thuần, nhưng cô lại có một mặt rất mạnh mẽ.

Cô giống như mặt trời, từ trên người cô tỏa ra sự ấm áp vô bờ.

Sự ấm áp kia khiến Kim Lân chạy theo như vịt, khiến anh ta kìm lòng không đậu.

Trần Tư Khải mặt tái xanh, ánh mắt bừng lửa giận.

Tiêu Mộng lập tức nói: “Ồ, vậy sao? Nếu tôi có thời gian, nhất định tôi sẽ đi cùng anh. Vết thương của anh là vì cứu tôi nên mới có mà! Anh phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt nha!”

Kim Lân khẽ liếc nhìn Trần Tư Khải, nhìn thấy lửa giận của anh ta, rồi cười với Tiêu Mộng: “Ừ, vì em, tôi cũng sẽ giữ sức khỏe thật tốt.”

Thư ký nhắc nhở Kim Lân: “Phó chủ tịch Kim, sắp tới giờ họp rồi, cậu xem…”

“Ừ, Mộng, tôi đi họp trước đây, có thời gian lại gọi điện cho em.”

“À, được, chú ý tay của anh nha!” Tiêu Mộng dặn lại lần nữa.

Trần Tư Khải híp mắt lại đầy nguy hiểm.

Kim Lân ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt Trần Tư Khải, ánh mắt hai người đàn ông va chạm nhau bắn ra tia lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.