Tia lửa kia, đại biểu tranh đấu, đại biểu khói thuốc súng, đại hiểu đọ sức.
Tiêu Mộng nhìn theo bóng người Kim Lân đi khỏi rồi mới từ từ quay người lại, lập tức giật mình sợ hãi vì khuôn mặt lạnh lùng của Trần Tư Khải.
“Anh sao thế? Lại giận rồi?”
Tiêu Mộng thật sự cảm thấy Trần Tư Khải quá so đo, lẽ nào ghen tuông quá mức cũng là biểu hiện của việc đàn ông thích phụ nữ sao?
Trần Tư Khải thở ra một hơi, vẻ mặt trở thả lỏng, nói: “Không có, tôi không giận, dù sao tôi biết em không hề thích cậu ấy.”
Vốn dĩ Tiêu Mộng không nghe Trần Tư Khải nói cái gì, cô nhíu mày nói: “Trời ơi, nhìn có vẻ cánh tay anh ta rất nghiêm trọng, đều là vì tôi nên mới bị thương, tôi cũng lo lắng tiến trình hồi phục của cánh tay anh ta.”
Khang Tử nhếch mép, cố gắng lùi về sau.
Rất rõ ràng, vì những lời này của Tiêu Mộng, cậu chủ lại càng thêm cực kỳ không vui.
Mua điện thoại mới cho Tiêu Mộng xong, Trần Tư Khải liền đưa cô về nhà.
“Khang Tử, phái người trông chừng cô ấy, nếu Kim Lân lại gần, lập tức báo lại với tôi.”
Trần Tư Khải ngồi trên xe, khẽ dặn dò.
Khang Tử ngây một lát rồi đáp: “Đã rõ thưa cậu chủ!”
Mẹ ơi, đến mức đó sao, không phải chỉ là một người phụ nữ sao, nhìn cái dáng vẻ lo lắng của cậu chủ kìa.
“Đúng rồi, cậu chủ, bên Ý truyền về tin tức, nói là thời gian tới cô Anna sẽ tới nước V.”