Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 280



Lúc này, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, không thể gọi là gõ của mà là đạp cửa.

“Tiêu Mộng! Mộng! Cậu có nhà không? Có nhà không?”

Tiếng của Lam Nhạn kiêu ngạo ở bên ngoài.

Tiêu Mộng không kịp lau tay đã chạy bước nhỏ ra mở cửa: “Ở nhà! Tớ ở nhà! Tớ đây, mở cửa đây!”

Mở cửa ra, Lam Nhạn đã cốc cho Tiêu Mộng một cái, khiến đầu cô đau đớn.

“Nhóc con chết tiệt nhà cậu, cậu điếc rồi sao? Tớ gõ cửa đã gần 10 phút rồi mà cậu không nghe thấy sao?”

Tiêu Mộng xoa đầu, bĩu môi nói: “Tớ giặt quần áo ngoài ban công, không nghe thấy. Cậu uống gì? Nước hoa quả? Hay là nước lọc?”

“Lấy cốc nước lọc đi, tớ khát chết mất.” Lam Nhạn thoải mái ngồi xuống, nhận lấy ly nước Tiêu Mộng đưa, một hơi uống cạn.

“Nhóc, có kết quả thi đại học rồi.”

“Á! Thật sao? Hahaha…” Tiêu Mộng ngạc nhiên, lập tức hoan hô.

Hoan hô xong mới nhớ ra vấn đề quan trọng: “Bà chị, tớ thi được bao điểm thế?”

Lam Nhạn cười ngặt nghẽo: “Giờ cậu mới nghĩ tới kết quả à? Tớ được 27, cậu được 26.”

Tiêu Mộng mở to mắt, ngây người một lúc rồi mới hậm hực bất bình nói: “Trời ơi, dựa vào đâu mà cậu thi được cao hơn tớ nhiều thế chứ?”

Lam Nhạn vắt chân chéo ngũ, cười hihi nói: “Chịu thôi, người vừa xinh đẹp lại còn thông minh, không ngăn được.”



Mặc dù thành tích của hai người không quá tốt, thế nhưng cũng không coi là kém nhất trong lớp.

Thành tích của Lam Nhạn không thành vấn đề, nộp vào Đại học Nhân Văn không thành vấn đề.

Nhưng thành tích của Tiêu Mộng nằm trên điểm sàn một chút xíu, hơi nguy hiểm.

Hai người đã sớm tính xong xuôi, nộp vào trường Đại học Nhân Văn, Lam nhạn người ta đơn giản, trực tiếp báo danh Đại học Nhân Văn.

Nhưng Tiêu Mộng lại lo lắng.

“Rốt cuộc là tớ có nên nộp Đại học Nhân Văn không? Thành tích của tớ… có khi nào bị trượt không?”

Lam Nhạn cũng lo: “Tốt nhất là cậu có thể đỗ Đại học Nhân Văn, bằng không không có cậu, một mình tớ ở Đại học Nhân Văn thì chán lắm. Hơn nữa, đàn anh Mạc Sùng Dương của cậu cũng ở Đại học Nhân Văn, cậu không học Đại học Nhân Văn, có khi cậu không gặp được đàn anh Mạc đâu.”

Câu nói cuối cùng coi như đã thật sự kích thích được Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng không biết tình yêu thật sự là gì, nhưng cô hướng về Mạc Sùng Dương đã trở thành một thói quen của cô, Mạc Sùng Dương là trung tâm, là phương hướng cô hướng tới, cũng trở thành một động lực của Tiêu Mộng.

“Cứ thế đi! Tớ chỉ báo một nguyện vọng! Không phải Đại học Nhân Văn thì không học! Hừ! Đàn anh Mạc, em tới đây!”

Tiêu Mộng nắm nắm đấm, nhấn vào Đại học Nhân Văn trên máy tính.

Báo danh đại học xong, Lam Nhạn mới nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, Mộng, tối qua cậu thế nào hả? Sau khi cậu bị Trần Tư Khải vác đi, về sau thế nào?”

Tiêu Mộng thở dài, bi đát nói: “Tớ còn có thể thế nào? Tớ cũng không biết võ, tới cũng không đánh chết Trần Tư Khải được. Tớ chỉ đành bị bắt nạt thôi.”

Chuyện về sau, Tiêu Mộng nói đơn giản một lượt, đương nhiên, nói tới chuyện Trần Tư Khải và cô ở trên giường, đương nhiên Tiêu Mộng ra sức cắt giảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.