Anna cực kỳ tức giận, cởi quần áo của mình ra, thân người trần trụi, đứng trước gương lớn, ưỡn cằm nhìn dáng người tuyệt đẹp bên trong gương.
Tay của cô ta, từ từ đỡ lấy ngực mình, vểnh cao, đẹp đẽ như thế.
“Tôi… không đủ đẹp sao? Trần Tư Khải, anh thật sự có thể chống lại sự cám rỗ của tôi sao? Tôi không tin!”
Cô ta không tin, cô ta tuyệt đối không nhận thua!
Cô ta sẽ không từ bỏ như thế.
Được, được, cô ta sẽ bám lấy Trần Tư Khải.
Cô ta lột sạch, nằm trên giường lả lơi đưa tình, cô ta không tin Trần Tư Khải còn có thể từ chối!
Sau khi bình tĩnh lại, Anna ngâm mình trong nước ấm, đột nhiên nguy hiểm híp mắt lại, nghĩ tới một người!
Một cô gái! . Truyện Võng Du
“Có phải Trần Tư Khải thích cô ta không? Thế nên mới từ chối mình?”
Trong đầu Anna xẹt qua bóng dáng xinh đẹp kia.
Cái cô thư ký kia của Trần Tư Khải… cực kỳ đáng nghi!
“Hừ, người dám ngăn cản tôi, tất cả đều đáng chết!”
Anna cầm ly sâm panh trên bục lên, uống một ngụm, ánh mắt đầy khát máu: “Một đứa nhóc con mà dám gây trở ngại cho ta đây? Cô chờ đó!”
“Hắt xì! Hắt xì!” Tiêu Mộng ngồi tại chỗ, liên tục hắt hơi hai cái.
Cô lấy tay dụi mũi, lẩm bẩm: “Không biết là ai nhớ mình nữa, chắc chắn là nhóc con Lam Nhạn chết tiệt kia.”
Lúc này, chị Tố Chân liền dẫn vài thư ký chạy tới, ôm lấy Tiêu Mộng làm nũng: “Ôi trời ơi, Mộng, mấy ngày em đi công tác, chị nhớ em chết mất, cảm ơn em nha, cảm ơn quà mà em mang từ nước ngoài về cho mọi người. Tổng giám đốc Trần đã chia quà thay em rồi, mọi người đều rất cảm động.”
Tiêu Mộng trợn mắt há miệng.
Ông trời ơi, cô không có nhớ là đã mua quà cho đám người chị Tố Chân.
Sao đột nhiên lại nói Trần gấu xấu xa đã chia quà thay cô rồi chứ?
Trên mặt Tiêu Mộng là nụ cười như bị chuột rút: “Haha, quà… quà gì chứ?”
“Còn giả vờ! Đừng giả vờ nữa, có phải muốn cho mọi người bất ngờ không? Hahaha, hôm qua tổng giám đốc Trần đã nói rồi, ở nước ngoài, em còn đặc biệt đi mua quà cho mọi người.”
Chị Tố Chân lấy một hộp quà nhỏ ra, đưa tới trước mũi Tiêu Mộng, lắc lắc: “Này, quà rất tinh tế, mọi người đều rất vui, cực kỳ thích, cảm ơn em! Không phải sao, giờ mọi người đặc biệt chạy tới để nói với em đó, muốn mời em đi ăn.”
“Đúng thế, đúng thế, Mộng, cho chúng tôi một cơ hội mời cô đi ăn đi, coi như chào đón cô trở về.”
Đám thư ký đều gật đầu phụ họa.
Tiêu Mộng lau mồ hôi lạnh.
Cô mua quà cho bọn họ lúc nào chứ?
Trời ơi, nhìn có vẻ món quà “cô” mua cho bọn họ đắt lắm! Cái tên Trần gấu xấu xa đáng chết kia, tiêu tiền như nước, mua quà cho đồng nghiệp thì mua cho có lòng là được, anh ta cần phải mua đắt thế sao? Tức quá đi!
“Haha, không cần đâu, đừng khách sáo, đều là đồng nghiệp cả, nên làm, nên làm, haha.”