Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 326



Dáng vẻ sắc bén và hung ác như cọp cái khiến Khang Tử đứng bên cạnh Trần Tư Khải giật mình.

Công chúa hắc ám của băng đảng, tuyệt đối không phải là người phụ nữ tầm thường!

Vừa rồi còn mỉm cười, thoáng cái liền có thể nổi trận lôi đình.

Khang Tử hơi lo lắng thay cậu chủ nhà anh ta.

Trần Tư Khải lập tức nghiêm mặt, vẻ mặt lạnh lùng không vui: “Cô Anna, chẳng qua chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn, đừng có ép tôi trở mặt. Trước giờ Trần Tư Khải tôi chưa từng bị người ta hô to gọi nhỏ!”

*** Lời nói lạnh tới thấy xương, khiến người khác rùng mình. Đọc tiếp tại TАмliπh247.vn nhé!

Đến kẻ giết người vô số như Anna cũng không khỏi hơi run lên.

Quả nhiên, người đàn ông cô ta nhìn trúng không phải loại đàn ông hoang dại tầm thường, anh ta là một con cá mập đang giấu mình!

Trần Tư Khải không cho Anna cơ hội nói chuyện, rầm một tiếng đóng cửa xe lại.

Trần Tư Khải đi tới một chiếc xe chuyên dùng khác, chui vào, cười lạnh khinh thường.

Muốn khống chế Trần Tư Khải anh ta? Hừ, cô ta mơ quá đẹp!

Anna, chẳng qua bây giờ tôi tạm thời nhẫn nhịn cô một thời gian… Một hàng xe hơi từ từ lăn bánh.

*** Tiêu Mộng nhận được điện thoại của Lam Nhạn liền chạy đi tìm cô ta.

Đến quán đồ ăn nhẹ kia mới phát hiện, thì ra Bạch Mị cũng ở đây, Tiêu Mộng lập tức cười tới mức không thấy mắt đâu, khua tay: “Hi, chị Mị, thì ra chị cũng ở đây à? Tối nay chị không tới Dạ Mị sao?”



Tiêu Mộng ngồi xuống bên cạnh Lam Nhạn, vì khát nước, cô cướp lấy coca của Lam Nhạn, nốc một hơi.

Bạch Mị ăn rau cuộn, mập mờ nói: “Nhóc, chị nhờ phước của em, vì chị là bạn của em nên Ngũ Ca rất để ý giúp đỡ chị, cho phép chị chỉ cần làm từ 8 giờ tới 9 rưỡi, còn có lương cơ bản nữa. Thật sự là tốt quá, Mộng, em thật sự là phúc tinh mà.”

Tiêu Mộng trợn trắng mắt: “Không liên quan tới em, dù sao em cũng không làm ở Dạ Mị nữa.”

“Đúng thế, nhưng uy lực của cậu Kim vẫn còn mà! Em bị đồn là bạn gái của cậu Kim, Ngũ Ca dám đắc tội với bạn của bạn gái cậu Kim sao? Hahaha…”

Lam Nhạn cũng cười theo.

Chỉ có Tiêu Mộng tay chống chằm, than thở: “Ôi, đừng nhắc cậu Kim nữa, vừa nhắc tới anh ta, em liền buồn bực chết mất. Anh ta cứ nói thích em mãi, người ta lại vì em mà bị thương, thế nhưng, em lại không có chút cảm giác nào với người ta, mỗi lần đối diện với ánh mắt thâm tình của anh ta, em liền cấu xé ruột gan. Tổn thương ân nhân cứu mạng, đó không phải là rất không có lương tâm sao?”

Lam Nhạn và Bạch Mị nhìn nhau, cùng gật mạnh đầu: “Ừ, cực kỳ không có lương tâm!”

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Tiêu Mộng tức giận đánh hai người bạn của mình: “Trời ơi, chờ hai người giải sầu giúp em, kết quả hai người cùng bỏ đá xuống giếng, đáng ghét chết đi được.”

*** Lam Nhạn cười haha: “Tớ nói thật lòng mà, tớ cảm thấy cậu Kim kia khá tốt, mặc dù mồm mép lanh lợi, thế nhưng lại đối xử với cậu cực kỳ chân thành, Tớ thấy, anh ta còn tốt hơn cái tên Trần Tư Khải kia.”

Vừa nhắc tới Trần Tư Khải, hai mắt Tiêu Mộng lập tức sáng lên: “Vì sao lại tốt hơn Trần Tư Khải?”

Lam Nhạn đang ăn, nghiêng đầu ngẫm nghĩ xem nên dùng từ như nào: “À, Trần Tư Khải á, khiến tớ cảm thấy không thể nhìn thấu, cứ cảm thấy người như anh ta không đơn giản.”

Tiêu Mộng bất giác nói đỡ Trần Tư Khải: “Hừ, tính cách mỗi người mỗi khác, Kim Lân là người hướng ngoại, cái gì cũng thích nói thành lời. Còn Trần Tư Khải là người hướng nội, đám nhân viên đều lén lút gọi anh ta là núi băng, anh ta không thích nói ra mà thôi.”

Lam Nhạn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tiêu Mộng, nói với Bạch Mị: “Ế? Mị à, chị nhìn giúp em xem, có phải cô nhóc này thích Trần Tư Khải rồi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.