Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 389



Trần Tư Khải cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào mềm mại trong lòng, nhịp tim cũng bất thường.

“Em đồng ý rồi hả?” Trần Tư Khải nhẹ giọng hỏi.

Khi nói lời này, hơi thở mát lạnh phả vào mặt Tiêu Mộng, khiến không chỉ mặt cô nóng lên mà người cũng nóng lên.

Tiêu Mộng chớp chớp đôi mắt to: “Đồng ý cái gì?”

“Ha ha, đồ ngốc, đồng ý với đề nghị cá cược mà tôi nói không?”

“Hả?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng nhăn lại, trong đầu cô đang liên tưởng.

Nếu cô thắng… vậy thì… Cô sẽ thoải mái nằm trên giường như ông lớn, có lẽ ông lớn Tiêu Mộng cũng có thể ngậm điếu thuốc trong miệng ấy chứ.

Lúc này Trần gấu xấu xa bưới tới với vẻ không tự nhiên, cúi đầu sau đó bắt đầu cởi từng chiếc quần áo.

Cởi một chiếc, ông lớn Tiêu Mộng còn huýt sáo với Trần gấu xấu xa lúc này mặt đã đỏ hồng.

Cho đến khi… Trần gấu xấu xa chỉ còn lại chiếc quần trong.



Ha ha ha, lúc đó ông lớn Tiêu Mộng sẽ gầm lên như hổ rồi nhào tới, đè Trần gấu xấu xa đang than khóc dưới thân… Mạnh mẽ chiếm đoạt… Nghĩ đến đây, Tiêu Mộng không kìm được bật cười, sau đó lập tức rùng mình tỉnh lại.

Ôi trời, cô vừa nghĩ lung tung cái gì vậy?

Haiz, cả đời này Trần gấu xấu xa cũng không bao giờ trở thành kẻ bị bắt nạt đâu.

Có lẽ chỉ anh có thể bắt nạt người khác, người khác đừng mơ có thể bắt nạt hắn.

Nếu ngược lại… Trần Tư Khải nằm trên giường, nở nụ cười xấu xa trên môi, nhìn mình cởi quần áo.

A… Không được, không được! Nghĩ thôi đã thấy quá máu chó rồi!

“Không đồng ý, sao tôi phải chấp nhận trừng phạt chết tiệt đó của anh?”

Trần Tư Khải dùng chóp mũi cọ nhẹ lên má Tiêu Mộng, môi anh càng ngày càng nóng, ánh mắt càng ngày càng sâu.

*** “Như vậy mới thú vị chứ!”

“Thú vị cái đầu anh! Nói tới nói lui vẫn là tôi phải bực!”



Trần Tư Khải khẽ cười một tiếng: “Em có gì phải bực đâu? Điều kiện rất công bằng mà. Em thắng thì tôi phục vụ em. Tôi thắng thì em phục vụ tôi, công bằng đúng không?”

Suýt nữa Tiêu Mộng đã gật đầu.

Nếu không phải hiểu tính của Trần gấu xấu xa thì cô thật sự sẽ bị lời anh lừa!

“Hừ, phục vụ tới phục vụ lui vẫn là anh được lợi.”

Lần này Trần Tư Khải không nhịn được nửa, ngửa mặt lên cười.

“Ôi em thông minh lên rồi đấy. Ha ha ha…”

Hiếm lắm Tiêu Mộng mới được người khen mình thông minh, lập tức đắc ý chun mũi bảo: “Đương nhiên, tôi chưa bao giờ ngốc mà!”

“Vậy… tôi cứ coi như em đã đồng ý nhé.”

Trần Tư Khải cười ranh mãnh, đôi môi mỏng hé mở, môi vừa hồng vừa mềm, hơi nóng phả lên má Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, não cũng không hoạt động nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.