Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 390



“Đồng, đồng ý thì đồng ý, ai sợ ai…”

“Nơi này em chọn được đấy, xung quanh không có người…”

Trần Tư Khải đột nhiên vòng tay, áp ngực lên người Tiêu Mộng, đè cô xuống bãi cỏ.

Tiêu Mộng giật nảy mình, mở to mắt kinh hãi nằm trên bãi cỏ, nhìn người đàn ông đẹp trai đang đè lên mình.

Chết tiệt, anh đẹp quá!

Nhất là dáng vẻ cười như không cười của anh lúc này, cực kỳ quyến rũ, khiến lòng cô sục sôi.

Nhưng… Đây là bãi biển… Ban ngày ban mặt… Ở nơi công cộng… Trời xanh mây trắng ở ngay gần đây… Tư thế này của anh là muốn làm gì?

“Anh, anh làm gì hả?”

Trần Tư Khải quan sát cô gái nhỏ dưới thân, đôi mắt cô sưng đỏ giống như mắt của con thỏ nhỏ.

Mà khuôn mặt vốn rất trắng, giờ phút này lại lộ ra một lớp phấn sáng lấp lánh, càng nổi bật lên vẻ xinh đẹp.



Sáng nay vừa mới làm rồi…

*** Tuy rằng trong tình thế lúc đó không thể không tăng nhanh tốc độ, nhưng cũng không thể đói nhanh như vậy chứ?

Vì sao bây giờ đè lên vật nhỏ này, anh lại cảm thấy bụng dưới phát nóng?

Trần Tư Khải hít sâu một hơi, vứt bỏ đám lửa trong đầu, híp đôi mắt gian tà, nhe răng nói, “Không làm gì, anh chỉ cảm thấy, nhìn em như vậy rất vui.”

Tiêu Mộng tức giận sầm mặt xuống…

Vui?

Sao cô không cảm thấy vui nhỉ?

Ngược lại cô cảm thấy… Cả người rất khẩn trương?

Giữa hai chân có thứ gì nóng nóng?

“Không có gì vui hết, anh, đừng đè em nữa. Hôm nay em rất phiền muộn, rất xui xẻo, nên xin Trần đại tổng giám đốc đừng tăng thêm phiền muộn cho em nữa, anh tìm người khác chơi cùng đi.”



Trần Tư Khải cúi thấp đầu, bờ môi gần như chạm vào vào môi Tiêu Mộng, Tiêu Mộng kinh ngạc chớp mắt liên tục.

Trần Tư Khải thấp giọng cười, “Ha ha, không được, tôi thấy chơi với em mới vui. Người khác, tôi còn không thèm nhìn một chút.”

“Nhưng như vậy…”

“Em nói xem, bây giờ tôi làm như đang hôn em, chúng ta có thể sẽ bị tên chó săn nào đó chụp lén không?”

A? Tiêu Mộng giật mình mở to mắt.

Không phải chứ? Chó săn sao?

Cô không phải minh tinh, nên chưa trải nghiệm cảm giác bị chụp lén bao giờ, nhưng Trần gấu xấu xa thì không giống cô, người ta đường đường là một tổng giám tốc nổi tiếng, chắc chắn sẽ bị chó săn theo dõi.

Tiêu Mộng nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ đẩy lên ngực Trần Tư Khải, vội vàng nói, “Vậy em còn không mau đứng dậy đi? Nếu bị chụp lén thật thì không phải sẽ rất phiền phức sao?”

Móng vuốt nhỏ đầy đặn mềm mại của cô đặt lên ngực anh, ngược lại làm cho Trần Tư Khải dâng lên cảm giác muốn bảo vệ và chiếm lấy.

Trong con ngươi của anh nhanh chóng bùng lên một ngọn lửa, anh trực tiếp cúi xuống mạnh mẽ hôn lên môi Tiêu Mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.