Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 4: Trợ lý tổng giám đốc



Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Mộng còn tưởng là mình đang nghe lầm nữa kìa, không phải là nằm mơ chứ, một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba như cô mà cũng nhận được thông báo phỏng vấn của một công ty lớn sao?

Vừa nãy giám đốc nhân sự nói là công ty nào cơ?

Ồ, Tập đoàn Thiên Nhất.

“Hở? Hình như có chút quen tai a, mà thôi kệ chứ, dù sao cho mình đến phỏng vấn là được rồi!” Tiêu Mộng vui sướng nhảy cẫng lên.

Em gái Tiêu Đình Nhiên vì ngoại hình xinh đẹp, lại thông minh biết nói chuyện nên đã tìm được một công việc ở tiệm thức ăn nhanh ngoài đầu đường để giúp đỡ.

con nhóc này làm gì cũng giỏi hơn cô, cái miệng thì ngọt, lại có ngoại hình yêu nghiệt nữa, nên có rất nhiều nam sinh thích em ấy. Mới đi làm có mấy ngày thôi là đã có hai anh chàng làm thêm liếc mắt đưa tình rồi, Tiêu Đình Nhiên nói, công việc mấy hôm nay của em ấy đều đã bị hai tên nam sinh này giành đi một nửa rồi, bây giờ em ấy ở tiệm thức ăn nhanh đó vô cùng thoải mái nhàn nhã,

Hừ, ánh mắt Tiêu Mộng dấy lên sự giận dữ, hai tay siết chặt thành quyền!

Tiêu Đình Nhiên, em đợi đó đi! Chị mày lần này toàn lực xông pha! Tuyệt đối sẽ hơn em cho xem.

Ngày hôm sau, Tiêu Mộng trang điểm đơn giản một chút rồi ngồi xe buýt đến tập đoàn.

Vừa mới đến tập đoàn thì liền nhìn thấy một đám người đàn ông cao lớn đang đi về hướng này, người đàn ông ở giữa mặc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, vừa thẳng thớm vừa mạnh mẽ, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác măng tô màu trắng ngà, cả người trông vừa ưu nhã vừa cao quý, chỉ là không nhìn thấy rõ mặt, bởi vì anh ta đeo một chiếc kính đen rất lớn, làm che mất đi nửa gương mặt của anh ta.

“Đôi môi rất mỏng, loại người này nghe nói rất bạc tình và lạnh nhạt a.” Tiêu Mộng đứng cách vài mét nhìn chằm chằm vào đôi môi của người đàn ông, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Vệ sĩ bảo vệ người đàn ông đeo kính đó đi vào trong, cũng không biết có phải là Tiêu Mộng sinh ra ảo giác rồi hay không, lúc người đó đi ngang qua bên người cô thì đột nhiên ngừng bước chân lại, rồi quay người nhìn cô một cái.

CHƯƠNG 4: TRỢ LÝ TỔNG GIÁM ĐỐC.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Mộng còn tưởng là mình đang nghe lầm nữa kìa, không phải là nằm mơ chứ, một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba như cô mà cũng nhận được thông báo phỏng vấn của một công ty lớn sao?

Vừa nãy giám đốc nhân sự nói là công ty nào cơ?

Ồ, Tập đoàn Thiên Nhất.

“Hở? Hình như có chút quen tai a, mà thôi kệ chứ, dù sao cho mình đến phỏng vấn là được rồi!” Tiêu Mộng vui sướng nhảy cẫng lên.

Em gái Tiêu Đình Nhiên vì ngoại hình xinh đẹp, lại thông minh biết nói chuyện nên đã tìm được một công việc ở tiệm thức ăn nhanh ngoài đầu đường để giúp đỡ.

con nhóc này làm gì cũng giỏi hơn cô, cái miệng thì ngọt, lại có ngoại hình yêu nghiệt nữa, nên có rất nhiều nam sinh thích em ấy. Mới đi làm có mấy ngày thôi là đã có hai anh chàng làm thêm liếc mắt đưa tình rồi, Tiêu Đình Nhiên nói, công việc mấy hôm nay của em ấy đều đã bị hai tên nam sinh này giành đi một nửa rồi, bây giờ em ấy ở tiệm thức ăn nhanh đó vô cùng thoải mái nhàn nhã,

Hừ, ánh mắt Tiêu Mộng dấy lên sự giận dữ, hai tay siết chặt thành quyền!

Tiêu Đình Nhiên, em đợi đó đi! Chị mày lần này toàn lực xông pha! Tuyệt đối sẽ hơn em cho xem.

Ngày hôm sau, Tiêu Mộng trang điểm đơn giản một chút rồi ngồi xe buýt đến tập đoàn.

Vừa mới đến tập đoàn thì liền nhìn thấy một đám người đàn ông cao lớn đang đi về hướng này, người đàn ông ở giữa mặc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, vừa thẳng thớm vừa mạnh mẽ, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác măng tô màu trắng ngà, cả người trông vừa ưu nhã vừa cao quý, chỉ là không nhìn thấy rõ mặt, bởi vì anh ta đeo một chiếc kính đen rất lớn, làm che mất đi nửa gương mặt của anh ta.

“Đôi môi rất mỏng, loại người này nghe nói rất bạc tình và lạnh nhạt a.” Tiêu Mộng đứng cách vài mét nhìn chằm chằm vào đôi môi của người đàn ông, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Vệ sĩ bảo vệ người đàn ông đeo kính đó đi vào trong, cũng không biết có phải là Tiêu Mộng sinh ra ảo giác rồi hay không, lúc người đó đi ngang qua bên người cô thì đột nhiên ngừng bước chân lại, rồi quay người nhìn cô một cái.

CHƯƠNG 4: TRỢ LÝ TỔNG GIÁM ĐỐC.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Mộng còn tưởng là mình đang nghe lầm nữa kìa, không phải là nằm mơ chứ, một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba như cô mà cũng nhận được thông báo phỏng vấn của một công ty lớn sao?

Vừa nãy giám đốc nhân sự nói là công ty nào cơ?

Ồ, Tập đoàn Thiên Nhất.

“Hở? Hình như có chút quen tai a, mà thôi kệ chứ, dù sao cho mình đến phỏng vấn là được rồi!” Tiêu Mộng vui sướng nhảy cẫng lên.

Em gái Tiêu Đình Nhiên vì ngoại hình xinh đẹp, lại thông minh biết nói chuyện nên đã tìm được một công việc ở tiệm thức ăn nhanh ngoài đầu đường để giúp đỡ.

con nhóc này làm gì cũng giỏi hơn cô, cái miệng thì ngọt, lại có ngoại hình yêu nghiệt nữa, nên có rất nhiều nam sinh thích em ấy. Mới đi làm có mấy ngày thôi là đã có hai anh chàng làm thêm liếc mắt đưa tình rồi, Tiêu Đình Nhiên nói, công việc mấy hôm nay của em ấy đều đã bị hai tên nam sinh này giành đi một nửa rồi, bây giờ em ấy ở tiệm thức ăn nhanh đó vô cùng thoải mái nhàn nhã,

Hừ, ánh mắt Tiêu Mộng dấy lên sự giận dữ, hai tay siết chặt thành quyền!

Tiêu Đình Nhiên, em đợi đó đi! Chị mày lần này toàn lực xông pha! Tuyệt đối sẽ hơn em cho xem.

Ngày hôm sau, Tiêu Mộng trang điểm đơn giản một chút rồi ngồi xe buýt đến tập đoàn.

Vừa mới đến tập đoàn thì liền nhìn thấy một đám người đàn ông cao lớn đang đi về hướng này, người đàn ông ở giữa mặc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, vừa thẳng thớm vừa mạnh mẽ, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác măng tô màu trắng ngà, cả người trông vừa ưu nhã vừa cao quý, chỉ là không nhìn thấy rõ mặt, bởi vì anh ta đeo một chiếc kính đen rất lớn, làm che mất đi nửa gương mặt của anh ta.

“Đôi môi rất mỏng, loại người này nghe nói rất bạc tình và lạnh nhạt a.” Tiêu Mộng đứng cách vài mét nhìn chằm chằm vào đôi môi của người đàn ông, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Vệ sĩ bảo vệ người đàn ông đeo kính đó đi vào trong, cũng không biết có phải là Tiêu Mộng sinh ra ảo giác rồi hay không, lúc người đó đi ngang qua bên người cô thì đột nhiên ngừng bước chân lại, rồi quay người nhìn cô một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.