Xin lỗi Ngũ Ca, thật sự không muốn cười, nhưng thật sự thật sự không nhịn được...
“Là con người không thể giống nhau, nước biển không thể đo lường.”
Tiêu Mộng bé giọng sửa lại.
Ngũ Ca túm tóc, bất cần nói: “Dù sao chính là ý đó. Tóm lại thì, tôi nhìn không ra cô nhóc như cô có chỗ nào tốt, cũng không biết Lân bị đứt cái dây nào, vậy mà nhìn trúng cô. Lẽ nào... Cô có cái gì chúng tôi không nhìn ra... kỹ thuật?”
Ví dụ như kỹ thuật trên giường?
Bản lĩnh phục vụ đàn ông trong chuyện đó?
Ngũ Ca trợn mắt, đánh giá Tiêu Mộng từ trên xuống dưới, nhìn đến da gà da ốc của Tiêu Mộng nổi hết cả lên.
Cô hơi run nói: “Tôi trừ trẻ trung – xinh đẹp – lạc quan – chăm chỉ ra, cũng không có sở trường gì.”
Phụt... Lần này đến lượt Ngũ Ca phá lên cười.
Trẻ trung xinh đẹp?
Từ ngữ này có thể dùng để miêu tả cô nhóc sao?
Cùng lắm... cùng lắm thì ngũ quan của cô chỉ ở mức đáng yêu thôi.
Có điều Tiêu Mộng lại bất mãn trong lòng.
Loại mặt hàng như Kim Lân... Cử chỉ là giống như tên lưu manh, đương nhiên, là một lưu manh có tiền có một chút khí chất.
Cô còn nhìn anh ta không vừa mắt!
Dựa vào cái gì Kim Lân nhìn trúng cô, thì anh ta sẽ bị chập não chứ?
Quá quá quá xem thường cô rồi!
“Được rồi, đến rồi, Kim Lân ở bên trong, cô tự vào đi.”
Ngũ Ca chỉ vào một cánh cửa, sau đi xoay người muốn đi.
Dũng khí của Tiêu Mộng lúc này dùng hết rồi, túm cánh tay của Ngũ Ca lại, cầu xin: “Ngũ Ca Ngũ Ca, cầu xin anh, anh đi vào trước đi... Cùng vào, có được không? Tôi không dám vào một mình.”
Ngũ Ca cúi đầu nhìn móng vuốt của cô nhóc đang túm lấy mình, đột nhiên hiểu ra, tại sao tên Kim Lân lại mê cô rồi.