Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 50: Gọi Bố Đi



Khi cô trở lại Bắc Kinh, thời tiết đã chớm Thu.

Bởi vì thay đổi lịch trình giữa đường để đi quay “Thế giới lớn như vậy”, các show thương mại trong nước gần như đều bị từ chối cả. Hội Ngu Mỹ Nhân được chiều hư vì sân khấu ngày nào cũng lên Super Topic kêu ngao ngao, ngày ngày đếm ngón tay tính bao nhiêu hôm rồi không được xem idol nhảy.

Cũng may đã gần cuối năm, các loại hoạt động thảm đỏ lễ trao giải liên hoan ca nhạc đều không ít. Ba lưu lượng đỉnh cao lớn luôn là lựa chọn hàng đầu để làm khách mời biểu diễn mở màn cho các hoạt động này, dù gì phần trình diễn của họ vẫn có thể làm nóng không khí nhanh nhất.

Năm nay Triệu Ngu không có kế hoạch tổ chức concert, fan chỉ có thể gửi gắm vào show thương mại và biểu diễn sân khấu, vì thế lần nào cũng rất khó kiếm được vé vào cửa.

Triệu Ngu vừa nhảy vào công việc là lại bận rộn đến độ chẳng còn tâm trí nghĩ Đông nghĩ Tây gì nữa.

《 Chín tầng trời 》 được lên kế hoạch bắt đầu phát sóng vào giữa tháng Hai năm sau, tuy rằng phim còn chưa chiếu, nhưng những kịch bản đưa đến bên Triệu Ngu đã chuyển từ toàn phim thần tượng thành cũng thấy có 1-2 bộ chính kịch.

Người trong nghề có kỳ vọng rất cao vào 《 Chín tầng trời 》, dù gì với chiến công vừa ra tay là đoạt giải ngay của Vương Đóa, lại thêm cả Kỷ Thư Thừa nữa thì muốn không hot cũng khó.

Chỉ cần sau khi phim chiếu, kỹ thuật diễn của Triệu Ngu không kéo chân họ thì cô nhất định có thể thoát mác thần tượng bằng bộ phim này, con đường sự nghiệp của cô trong giới phim ảnh cũng dài rộng hơn nhiều.

Tới cuối Thu, Triệu Ngu nhận được thư mời từ tiệc tối của các nhà làm phim. Ở những bữa tiệc tối thế này, người tham gia hầu hết đều là các ông lớn có máu mặt trong giới phim ảnh, như là người có tiền hoặc quản lý cấp cao. Trong tiệc sẽ có rất nhiều tài nguyên được luân chuyển, cũng sẽ có các đạo diễn vào đấy tìm kiếm vai chính tốt nhất trong lòng mình, cho nên rất nhiều tân binh nghĩ nổ cả đầu để tìm cách trà trộn vào đây.

Lâm Chi Nam đưa danh sách người tham dự mà cô ấy lấy được cho cô xem, còn highlight mấy đạo diễn đang có dự án lớn, để tới lúc đó cô còn chủ động tán dóc với họ.

Triệu Ngu đồng ý ra rả, kết cục lúc tới phòng tiệc, cô vẫn u như kỹ, cầm ly rượu vang đỏ cười tươi roi rói đi chào hỏi một vòng, sau đó bưng một miếng bánh kem nhỏ trốn ở một góc hiên.

Dạo này gần tới cuối mùa giải, lên điểm rank Vương Giả dễ hơn nhiều. Thịnh Kiều cũng đã xuất viện về nước, đồng ý sẽ kéo cô lên Vương Giả trước khi hết mùa giải. Triệu Ngu vừa gửi link mời team cô ấy đã accept ngay.

Thịnh Kiều kinh ngạc vô cùng: “Không phải cậu đang tham gia tiệc tối sao?”

Triệu Ngu cắn cái thìa nhỏ, reply: “Chứ gì nữa, chán chết lên được. Cậu diễn xong chưa, đánh mấy ván đi.”

Thịnh Kiều nói: “Còn đang quay cảnh ban đêm, cậu kêu Duệ Văn và Hạ Nguyên dắt cậu đi.”

Ai dè Hồ Duệ Văn và Hạ Nguyên cũng đều không rảnh, Triệu Ngu thở vắn than dài, ăn xong miếng bánh kem nhỏ thì cởi áo khoác lễ phục ra phủ lên đùi. Cô tìm một tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế dài, đăng nhập game click một ván match random.

Vừa mới bắt đầu chưa được mấy phút, cửa kính của mái hiên đã bị đẩy ra. Hương rượu vang đỏ từ bữa tiệc và mùi nước hoa tràn ra theo làn khí. Triệu Ngu đang chuyên tâm đẩy tháp, không để ý có người đến, tới tận khi tiếng cười ôn hòa vang lên trên đầu mình.

“Trốn ở đây nghỉ ngơi đấy à?”

Triệu Ngu kinh ngạc ngẩng đầu, “Thầy Kỷ? Sao thầy lại ra ạ?”

Kỷ Thư Thừa ngồi xuống cạnh cô: “Bên trong ngột quá, ra ngoài hít thở không khí.”

Triệu Ngu ngồi tem tém lại một chút.

Dường như Kỷ Thư Thừa vẫn không để ý, ánh mắt dừng trên màn hình di động của cô, thầy cười hỏi: “Đây là game chơi được Trương Phi sao?”

Triệu Ngu vội thao tác nhân vật đang đứng ngây ở đường sông ra đẩy tháp, “Đúng ạ.”

Kỷ Thư Thừa rất hứng thú xem cô chơi một lát, lại hỏi: “Đây là trò chơi liên quan đến Tam Quốc à?”

Triệu Ngu vừa dẹp tướng vừa trả lời câu hỏi của lão cán bộ: “Không ạ, đây là game đối kháng giữa đội 5 người, nhưng chỗ này có rất nhiều tướng thời Tam Quốc ạ. Ngoài Tam Quốc ra, còn có cả nhân vật trong Tây Du Ký.”

Kỷ Thư Thừa ra chiều chiêm nghiệm gật đầu: “Nghe thú vị quá nhỉ.” Thầy ấy nhìn thằng người nhỏ trên màn hình di động: “Vậy em đang chơi nhân vật nào?”

Triệu Ngu: “Doanh Chính ạ.”

Kỷ Thư Thừa kinh ngạc nhướng mày: “Chỗ này còn có cả Thủy Hoàng bệ hạ cơ à?”

Triệu Ngu: “Vâng ạ, không chỉ có Thủy Hoàng bệ hạ, còn có cả Thánh Thơ đấy, nhưng Lý Bạch chơi khó lắm, em không thạo ạ.”

Bên địch vừa hay có một Lý Bạch, đánh rồng xong thì chạy ra đường mid bắt cô. Triệu Ngu vừa chạy vừa kêu: “Thầy Kỷ thầy xem thầy xem, cái đứa đang đánh em chính là Lý Bạch đấy! Cái đ—— đậu xanh nó giết em dưới tháp rồi!”

Cô suýt thì chửi bậy ra tiếng, Triệu Ngu vội gắng nuốt nửa sau về.

Màn hình tối đi, Kỷ Thư Thừa cười hỏi: “Bị Lý Bạch giết rồi à?”

Triệu Ngu thở ngắn than dài: “Đúng vậy, thích khách tóm pháp sư dễ quá.” Cô dừng một lát, nghiêng đầu cười hì hì hỏi: “Thầy Kỷ, trông thầy hứng thú thế này, thầy có muốn chơi chung không ạ?”

Kỷ Thư Thừa bật cười lắc đầu: “Tôi xem em chơi là được.”

Triệu Ngu buông tiếng thở dài: “Thầy làm thế này em áp lực lắm, đánh sai đánh lộn đều bị thầy nhìn thấy hết.”

Kỷ Thư Thừa mặt mày ôn hòa: “Không đâu, tôi xem thấy không hiểu lắm.”

Triệu Ngu siết nắm tay: “Đây là lúc em bày ra kỹ thuật thật sự cho thầy Kỷ xem đây!”

Kỷ Thư Thừa bật cười: “Rửa mắt mong chờ.”

(Doanh Chính: Pháp sư. Nguyên mẫu là Tần Thủy Hoàng.

Lý Bạch: Thích Khách. Nguyên mẫu là Thi Thánh – Thánh Thơ Lý Bạch.)

Cảm giác như thể bị thầy chủ nhiệm lớp xem mình đánh, dù chỉ đánh match chơi chơi Triệu Ngu cũng không dám lơ là. Dù sao thầy Kỷ cũng xem không hiểu, chỉ cần không chết là không mất mặt lắm đâu. Vì thế cô chuyển qua đánh kiểu hèn bẩn, rúc trong tháp dẹp binh, không cho địch có cơ hội giết mình.

Ai dè đánh tới đoạn sau, đồng đội nhắn tin hỏi cô: Doanh Chính, ông tín Phật à? Không sát sinh hử?

Không cho địch cơ hội giết mình, thì mình cũng không có cơ hội giết địch, đánh gần hai mươi phút, chiến tích của Triệu Ngu vẫn là 0-1-0.

Triệu Ngu thầm chửi anh đồng đội mồm thối té tát trong lòng, nhưng trước mặt thầy chủ nhiệm cô cũng chẳng dám bật lại, chỉ có thể giả bộ không phát hiện.

Kỷ Thư Thừa thì lại bật cười: “Có phải cậu ta đang mắng em không?”

Triệu Ngu vỗ trán: “Thầy Kỷ, thầy vạch trần em thế này em xí hổ lắm.”

Kỷ Thư Thừa nhướng mày ra chiều hối lỗi.

Tuy rằng cô là một quả tạ to, nhưng may mà có đồng đội cân nên cuối cùng vẫn thắng. Khi thông báo chiến thắng nhảy lên, Triệu Ngu thở phào một hơi, cảm thấy cuối cùng mình cũng không bị mất mặt trước thầy chủ nhiệm rồi.

Kỷ Thư Thừa thấy cô cất điện thoại đi, dịu giọng hỏi: “Không đánh nữa à?”

Triệu Ngu nhướng một bên mày: “Em chơi game rồi bắt thầy Kỷ ngồi xem bên cạnh thì còn ra thể thống gì nữa.” Cô cầm ly rượu vang đỏ để bên cạnh lên, cụng vào ly của thầy, “Cheers.”

Sau khi vào Đông,《 Chín tầng trời 》 sẽ bắt đầu giai đoạn tuyên truyền, đến lúc đó cô và Kỷ Thư Thừa sẽ phải hợp tác nhiều hơn. Hai người hàn huyên vài câu về lịch trình lúc đấy, Kỷ Thư Thừa nhắc đến chuyện mới nãy trong bữa tiệc, “Ban nãy đạo diễn Trần vừa hỏi thăm tôi về em đấy.”

Triệu Ngu kinh ngạc: “Đạo diễn Trần Kiến Trung ạ?”

Kỷ Thư Thừa gật gật đầu: “Ông ấy hỏi tôi biểu hiện của em trên phim trường 《 Chín tầng trời 》thế nào, trông vậy là chắc định mời em hợp tác trong bộ phim nào sau này đấy.”

Trần Kiến Trung rất giỏi quay phim rùng rợn giật gân, top 3 các phim giật gân trong nước đều là do ông quay. Ông rất thạo ngón nghề dựng phim, lợi dụng hình ảnh âm thanh để điều động cảm xúc của khán giả, lôi cuốn họ vào cảnh ngoạn mục.

Các bộ phim giật gân do ông quay đều không dài, số tập phim không vượt quá 15 tập, nhưng tập nào cũng tích tụ tinh hoa, được đánh giá rất cao trên các diễn đàn phim ảnh lớn.

Nhưng Trần Kiến Trung thích dùng diễn viên gạo cội, dù gì phim rùng rợn giật gân rất thử thách kỹ thuật diễn xuất. Đối với ông mà nói, ai càng đẹp thì càng không hợp đóng phim giật gân, bởi vì dù làm thủ phạm hay nạn nhân, mặt mũi càng hút mắt thì càng khiến thứ khán giả để ý lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện.

Một vị đạo diễn như thế mà còn để ý đến cô cơ à?

Triệu Ngu kinh ngạc một lát, nghĩ đến điều gì: “Vậy thầy Kỷ có nói đỡ cho em không ạ?”

Kỷ Thư Thừa nâng ly rượu: “Ăn ngay nói thật.”

Triệu Ngu cụng ly với thầy: “Em cảm ơn.”

Kỷ Thư Thừa bật cười: “Sao em biết lời nói thật là lời hay?”

Triệu Ngu uống một ngụm vang đỏ, cười tủm tỉm: “Dù sao em cũng được thầy Kỷ cầm tay chỉ dạy, dù em không tin bản thân, cũng phải tin thầy giáo mình chứ ạ.”

Kỷ Thư Thừa lắc đầu cười một cái.

Quả nhiên chẳng mấy ngày sau, đạo diễn Trần Kiến Trung đã liên hệ với Triệu Ngu, ông giảng giải là năm nay có dự án muốn hợp tác với cô, và hỏi cô có sẵn lòng gặp mặt tán gẫu chút không.

Triệu Ngu vốn đang có kế hoạch thay đổi hình tượng, dạo này đang chọn kịch bản đây. Đạo diễn phim giật gân có chất lượng phim sánh được với các phim Anh-Mỹ như đạo diễn Trần, tất nhiên chẳng lý nào cô lại từ chối. Sau khi hẹn thời gian, cô vui vẻ tới chỗ hẹn.

Đạo diễn Trần không tới một mình, mà còn mang theo nhà làm phim, biên kịch, cùng với tác giả của tiểu thuyết gốc.

Gặp gỡ nhau xong thì tán dóc một lúc đã. Đoạn, đạo diễn Trần vào thẳng vấn đề luôn, hỏi Triệu Ngu đã từng đọc tiểu thuyết gốc 《 Lồng giam 》 chưa, Triệu Ngu lắc lắc đầu.

Đạo diễn Trần ra hiệu với biên kịch: “Kể cho cô ấy đi.”

Vì thế một tiếng đồng hồ tiếp theo, Triệu Ngu toàn nghe biên kịch và tác giả giảng giải thuật lại câu chuyện này. Nghe xong thì cô hiểu rõ ngay tại sao đạo diễn Trần chuyên dùng diễn viên gạo cội lại lựa chọn cô.

Bởi vì đây là một câu chuyện kể về ma nữ và chó dữ.

Ma nữ xinh đẹp ác độc, sử dụng một con chó dữ coi ả là thánh chúa, lợi dụng sắc đẹp để kiếm lợi thoát tội, sắc đẹp và dục vọng đan xen, tội lỗi và tình yêu song hành.

Mà ma nữ này cũng không lớn tuổi, ả ta trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống, bước đi dưới ánh mặt trời, trông không hề âm u chút nào. Đẹp đến mức chấn động lòng người, tựa như một đóa hoa lóa mắt nhất dưới ánh mặt trời, nhưng không ai có thể thấy được rễ cây mục ruỗng bốc mùi hôi thối của ả ta.

Đạo diễn Trần chờ biên kịch nói xong mới mở miệng: “Chú đã xem video cháu nhảy, thứ chú muốn là cảm giác tự tin mê người của cháu trên sân khấu, sức sống tràn trề tươi đẹp, rồi ngay giây phút sau cháu quay đầu lại, nở nụ cười nguy hiểm.”

Nhà làm phim cũng cười phụ họa: “Hơn nữa ngoại hình của cô cũng phù hợp với vai này nhất. Khi đọc kịch bản này, tôi đã nghĩ tới cô đầu tiên.”

Triệu Ngu bưng chén trà cười nói: “Quá khen.”

Đạo diễn Trần là người hào sảng, ông nói thẳng: “Mấy hôm trước chú có nói chuyện với Thư Thừa, cậu ta khen cháu không dứt miệng, chú tin mắt nhìn người của cậu ta. Nếu cháu cũng có hứng thú với kịch bản này thì chúng ta quyết nhanh luôn nhé.”

Đúng là Triệu Ngu cảm thấy rất hứng thú, dù gì cô cũng chưa được diễn nhân vật phản diện bao giờ, hơn nữa lại còn là nữ chính phản diện. Đây là một thử thách rất lớn với kỹ thuật diễn, nhưng cũng là cơ hội có một không hai.

Trần Kiến Trung nhìn vẻ mặt cô là biết ngay đáp án của cô, ông cười vươn tay: “Hợp tác vui vẻ.”

Triệu Ngu cười, bắt tay với ông: “Hợp tác vui vẻ.”

Chưa đến hai ngày sau, hai bên đã giải quyết xong hợp đồng, dự định sẽ vào đoàn phim vào trung tuần tháng Ba năm sau. Hợp đồng vừa được ký kết, Triệu Ngu liền bắt đầu xem kịch bản. Bộ phim này có yêu cầu về diễn xuất còn cao hơn cả 《 Chín tầng trời 》, dù gì phim giật gân cũng quay đặc tả các biểu cảm nhỏ trên nét mặt rất nhiều, cô không dám lơ là, nghiên cứu từ trước vẫn an tâm hơn.

Vì thế cô lại từ chối rất nhiều đầu việc, chỉ để lại lịch trình tuyên truyền 《 Chín tầng trời 》, thời gian còn lại đều học diễn xuất và huấn luyện kỹ năng với giáo viên chuyên nghiệp mà Kỷ Thư Thừa liên hệ giúp cô.

Bận rộn như vậy, tất nhiên là không có thời gian để chơi game. Lúc sẩm tối, cô đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Tuyển Ý:

—— Thẩm Tuyển Ý: Đã một tháng rồi em không online, sợ anh tới tìm em solo hả?

—— Triệu Ngu: [ tôi sợ ông cái cây búa của Thor ·jpg]

—— Thẩm Tuyển Ý: Online, solo đê

—— Triệu Ngu: Anh tưởng em rảnh như anh chắc? Đang bận đây, không rảnh

—— Thẩm Tuyển Ý: Anh biết, em sợ chứ gì. Không sao, tìm người đánh thuê có gì phải xấu hổ [ xoa xoa đầu ·jpg]

—— Triệu Ngu: [ chửi bậy ] Tới đê! Ai thua quỳ xuống gọi người kia là bố!

—— Thẩm Tuyển Ý: Anh coi em như em gái, em lại còn muốn làm con gái anh à?

Nhiều lời vô ích, Triệu Ngu xé cái mặt nạ đang đắp xuống, ngồi xếp bằng thẳng dậy, ném link game sang.

Thẩm Tuyển Ý nhanh chóng vào phòng solo, Triệu Ngu khóa Mị Nguyệt dựa theo sách lược đã thương lượng trước với Thịnh Kiều, vào game xong cô lại phát hiện tướng Thẩm Tuyển Ý chọn không phải Biển Thước!

Đệt, tính sai rồi!!!

Cậu bé Lỗ Ban đeo cặp sách nhỏ tung tăng nhảy nhót khắp nơi bên đối diện có vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Thẩm Tuyển Ý đánh chữ trên khung chat: Em không lấy Trương Phi à

Triệu Ngu coi như đã hiểu: Định lấy Lỗ Ban khắc em hử?

Thẩm Tuyển Ý: Chỉ muốn làm bố em thôi

Triệu Ngu: Anh chờ đấy cho em

……

Hai mươi phút sau, Mị Nguyệt mặc áo phượng đứng trước tháp thủy tinh chỉ còn nửa cây máu của địch, giẫm lên thi thể của cậu bé Lỗ Ban trên mặt đất: Gọi bố đi.

Thẩm Tuyển Ý: Anh sai rồi QAQ

(Triệu Ngu mặc skin Đại Tần Tuyên Thái Hậu Mị Nguyệt)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.