Sự An Bài Lớn Nhất Của Trời Cao

Chương 71: Món Quà Đầu Tiên Em Tặng Anh



Ngày Lê Tầm chết, trời đổ tuyết.

Tuyết ở phương Nam cũng không nặng hạt, lả tả lả tả. Hạ Hạ đứng tưới hoa trên ban công, nhìn hoa tuyết lặng lẽ rơi xuống đất, hòa tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi chỉ trong giây lát, chẳng lưu lại chút dấu vết nào. Đột nhiên cô cảm thấy có một khoảng trống rỗng trong lòng mình.

Hình như cô đã vĩnh viễn mất đi thứ gì đó.

Cô quay đầu nhìn căn phòng nhỏ, giấy ghi chú được dán khắp nơi trong phòng, nhắc nhở cô cầu dây tổng mở ở đâu, trứng gà trong tủ lạnh mua từ lúc nào, lúc bị bệnh phải đi bác sĩ nào, khi khó khăn thì gọi cho ai để xin giúp đỡ.

Từng nét bút trên những con chữ xa lạ kia được viết vô cùng rõ ràng, như thể sợ cô không đọc hiểu được.

Nơi này rõ ràng chỉ có mình cô, nhưng lại có một hơi thở xa lạ thấp thoáng khắp nơi. Cô ngắm nghía một lát, chẳng hiểu sao lại rơi nước mắt.

Trong cảnh cuối của phim, Hạ Hạ đứng trước bia mộ của Lê Tầm.

Những ký ức không hoàn chỉnh kia tựa như bóng nắng đổ xuống từ tán cây, lúc sáng tỏ lúc tối tăm, cố bắt lấy nó nhưng lại không thể nắm giữ được. Cô nhìn bức ảnh trên tấm bia lạnh băng, chàng trai nhiệt huyết như lửa nhếch miệng cười, còn ấm áp hơn mùaH è trong ký ức của cô.

Hóa ra là anh ấy.

Người mà cô thoáng gặp ở hành lang hôm ấy.

Lúc đó, nếu cô nhìn anh nhiều hơn chút nữa thì tốt biết bao.

Chỉ nhìn thêm một cái, có lẽ sẽ nhìn thấy được sự chần chờ trong mắt anh.

Đáng tiếc, tất cả đều không quay lại được nữa rồi.

……

Đầu tháng 11, 《 Muốn khắc ghi 》 chính thức đóng máy.

Quá trình quay phim kéo dài hơn ba tháng, từ mùa Hè đến mùa Thu, khái niệm thời gian đều mờ đi. Dường như họ đã thật sự trải qua cả cuộc đời của Lê Tầm và Hạ Hạ, trải qua tình yêu sinh ly tử biệt kia.

Triệu Ngu nhìn tấm ảnh của Thẩm Tuyển Ý trên bia mộ, nghe thấy Nhạc Lê nói hai chữ đóng máy, nước mắt không thể ngừng rơi.

Bởi vì đang ở nghĩa trang, cả đoàn phim đều giữ vẻ trang nghiêm và yên lặng. Họ thu dọn dụng cụ xong xuôi xuống núi, lên xe rồi mới rốt cuộc cùng cất tiếng hoan hô.

Hồi mới vào đoàn, mọi người đều lo lắng hơn là chờ mong với đoàn phim mới tinh này. Nhưng về sau, dù là đạo diễn quay phim điện ảnh đầu tay hay diễn viên đóng phim điện ảnh lần đầu đều không làm mọi người thất vọng. Mới đầu họ chỉ hy vọng có thể thuận lợi kết thúc việc quay phim, nhưng thấy phim thành hình từng ngày, sự chờ mong trong lòng mọi người đều dần dâng lên.

Rốt cuộc đến cả nhà làm phim cũng nói đây là bộ phim tình cảm xúc động nhất mà anh ta được xem suốt mấy năm rồi.

Bởi vì ảnh anh được đặt lên bia mộ, Nhạc Lê chuẩn bị cho Thẩm Tuyển Ý một bao lì xì siêu bự để xung hỷ. Thẩm Tuyển Ý cười hì hì nhận lấy, lên xe thấy Triệu Ngu còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt đỏ hoe, anh lấy bao lì xì ra quơ quơ trước mặt cô, “Anh chia nửa bao lì xì của anh cho em, có muốn không?”

Triệu Ngu ỉu xìu: “Không cần.”

Anh nghiêng đầu thò lại gần, cười tủm tỉm nhét bao lì xì vào tay cô: “Vậy cho em hết là được nè!”

Triệu Ngu tức giận nhét lại cho anh: “Bao lì xì xung hỷ của anh anh cho em làm gì! Tự đi mà tiêu hết đi!”

Thẩm Tuyển Ý ngẫm ngợi: “Vậy tối nay chúng mình đi tiêu sạch nhé.”

Triệu Ngu lại yếu ớt dựa về đằng sau: “Không phải tối nay là tiệc đóng máy hả?”

Thẩm Tuyển Ý nháy mắt với cô: “Thì đi trước thôi, anh đưa em đi chơi nhé.”

Triệu Ngu nửa tin nửa ngờ: “Không đi chơi trốn khỏi mật thất nữa đấy chứ?”

Tới tiệc đóng máy tổ chức vào buổi tối, khi mọi người đang trò chuyện kính rượu, ăn uống đến là náo nhiệt thì nam nữ chính lại vụng trộm chuồn đi từ cửa sau.

Chỗ đi chơi anh bảo lại còn là khu trò chơi.

Khu trò chơi to đùng không một bóng người, nhưng máy chơi game nào cũng hoạt động, ánh đèn lập loè hoa hòe loè loẹt sáng tỏ. Triệu Ngu quăng cho anh một ánh mắt hoang mang, Thẩm Tuyển Ý lại tràn trề hưng phấn: “Anh thầu hết rồi! Cứ chơi thoải mái đi!”

Triệu Ngu:…… Thà đi chơi trốn thoát khỏi mật thất còn hơn!

Anh cầm hai cái rổ nhựa con con, bỏ đầy xèng chơi game từ quầy bar vào, mỗi tay bưng một cái, đẩy bả vai cô về phía trước: “Chơi trò bắn zombie này trước xem nào.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Ngu chơi kiểu game này, lúc ngồi vào chỗ với anh cầm súng lên, cô còn khịa thầm trong lòng trẻ vãi cả con. Ai dè lúc zombie nhào tới, mình giơ súng lên điên cuồng bắn phá màn hình, lòng cô lại thật sự trào dâng cảm giác hưng phấn kích thích.

Thẩm Tuyển Ý còn đang lồng tiếng ở bên cạnh: “Lên!!! Piu Piu Piu! Boom!”

Triệu Ngu không biết cách chơi lắm, bị zombie cắn cho tụt máu liên tục, nhưng may mà nhiều xèng, nên cô cứ nhét xèng liên tục để hồi sinh.

Một bản đồ tổng cộng có năm cửa, chưa qua cửa cô đã hết xèng. Cô vốn định quay sang lấy xèng của Thẩm Tuyển Ý, ai dè lại phát hiện xèng của chú chó cún kia còn hết nhanh hơn cả cô!

Hai người lại ra quầy lấy thêm cả rổ đầy xèng, Thẩm Tuyển Ý nhìn một vòng, chỉ vào chiếc xe máy mô phỏng phía trước: “Từng chơi đua xe chưa?”

Triệu Ngu: “Trò xe bay QQ có tính không?”

(Xe bay QQ: một trò chơi đua xe kết hợp game thời trang của Tàu.)

Xe máy mô phỏng ở khu trò chơi còn được tạo hình rất đẹp, hai người ngồi lên hai chiếc xe đua. Hai lần liền Triệu Ngu chỉ thua mỗi mình xe anh, lòng hiếu thắng của cô lập tức cháy lên, thua tên gà mờ game này thì cô không phục!

Cũng may ván thứ ba cô thắng, lấy lại được mặt mũi. Cô đang đắc ý nhướng mày với Thẩm Tuyển Ý thì nghe thấy tên cờ hó thở dài nói: “Thôi thôi, ván này coi như anh nhường em.”

Triệu Ngu đấm anh: “Em thắng bằng thực lực đấy!”

Thẩm Tuyển Ý vừa gào vừa tránh, bưng rổ nhảy đến trước máy bắt cá: “Hay là thi bắt cá đi? Ai bắt được nhiều cá hơn thì coi như người đó thắng.”

Triệu Ngu hừ mấy tiếng, sang đấy ngồi: “Thắng thì được ích lợi gì?”

Thẩm Tuyển Ý nhe răng cười với cô: “Nếu em thắng, về sau anh sẽ làm khách mời trợ diễn miễn phí trong tất cả concert của em, thế nào?”

Triệu Ngu: “…… Vậy nếu em thua thì sao?”

Thẩm Tuyển Ý: “Thì đến lượt em làm khách mời trợ diễn miễn phí trong tất cả concert của anh.”

Triệu Ngu nhét hai xèng vào: “Nghĩ kiểu gì cũng thấy thắng hay thua em đều bị thiệt……”

Thẩm Tuyển Ý hưng phấn lắc cần gạt tay: “Thi đấu bắt đầu!”

Máy bắt cá bắt chước khung cảnh biển sâu, vô số các loại cá khác nhau sặc sỡ bảy màu chậm rãi bơi lội trong nước, mỗi lần bắt được một con, tiếng đồng vàng sẽ vang lên.

Triệu Ngu nhìn con cá mập to màu xanh dương chằm chằm, cứ tấn công mãi vào nó. Thẩm Tuyển Ý thì lại không kén chọn gì, cá con tôm bé đều bắt hết, hân hoan hớn hở lải nhải mãi: “Bắt cá bắt cá, cá này cá kia đều là của anh!”

Ngu Ngu người thật:?

Sao nghe cứ sai sai vậy nhỉ???

(Cá – Ngư, đồng âm với tên của Triệu Ngu – Ngu. Thẩm Tuyển Ý nói cá cá là của anh => Ngu Ngu là của anh.)

Hai người thả cần qua lại trong nước, cần câu của Thẩm Tuyển Ý cố ý đụng phải con cá mập to màu lam rất nhiều lần, vừa hay giúp Triệu Ngu bắt được con cá mập xanh lớn này.

Số đồng vàng của cô tăng vọt hơn hẳn số cá con tôm bé của Thẩm Tuyển Ý, Triệu Ngu đắc ý ngẩng đầu: “Em thắng rồi!”

Thẩm Tuyển Ý buông tiếng thở dài: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, vậy về sau concert nào của em anh cũng tới làm khách mời miễn phí cho em nhé.”

Triệu Ngu xùy anh: “Ai mà thèm!”

Thiết bị trong khu trò chơi hoa hoè loè loẹt, Triệu Ngu được anh đưa đi thử mỗi cái một lần. Cuối cùng cô cũng hiểu rõ tại sao hồi xưa bọn con trai lại chạy tới khu trò chơi bất chấp có thể bị ăn đòn.

Bởi vì thật sự rất là vui!

Trước kia cô chưa từng gắp búp bê thành công bao giờ, bây giờ được sử dụng số xèng vô hạn, cô gần như gắp sạch đám búp bê. Thẩm Tuyển Ý ôm đống thú bông cô gắp được theo cạnh cô, mặt sắp bị che khuất bởi lũ thú bông xếp thành hòn núi nhỏ, chỉ còn thấy được đôi mắt lấp lánh sáng ngời.

Gắp sạch thú trong máy gắp thú xong, Triệu Ngu cảm thấy thỏa mãn. Chơi điên cuồng cả buổi tối, cảm xúc tối tăm vì cảnh diễn sinh ly tử biệt hồi sáng cũng tan biến. Cô quăng đồng xèng cuối cùng vào máy chơi game, vỗ vỗ tay nói với Thẩm Tuyển Ý: “Về thôi.”

Thẩm Tuyển Ý lướt mắt xuống ngắm nghía đám thú bông trong lòng, đuổi theo hỏi cô: “Cái này em tặng anh hả?”

Triệu Ngu lừ mắt nhìn anh: “Anh thích à?” Cô nói, “Thích thì tặng đó.”

Anh nhe răng cười hề hề mấy tiếng, chống cằm lên con thú bông ở trên cùng: “Vậy đây là món quà đầu tiên em tặng anh.”

Bước chân Triệu Ngu khựng lại.

Cô đột nhiên nhớ lại lễ Giáng Sinh rất nhiều năm trước, cô mượn danh nghĩa của fan để tặng anh quả cầu thủy tinh kia.

Có lẽ anh đã vứt lâu rồi.

Triệu Ngu cười như không có chuyện gì: “Coi như vậy đi.”

Trời đã gần khuya, Tiểu Sư lái xe tới đón, thấy anh ôm nhiều thú bông như vậy thì sợ ngây người: “Hai anh chị đánh cướp máy gắp thú đấy à?”

Thẩm Tuyển Ý bỏ thú bông ngay ngắn vào cốp xe, Tiểu Sư duỗi tay muốn lấy, bị anh đập vào tay, bèn yên lặng thu tay về.

Tiệc đóng máy đã kết thúc, hôm sau mọi người lần lượt rời đi. Thẩm Tuyển Ý về thẳng Bắc Kinh, Triệu Ngu thì lại vòng sang Thượng Hải chuẩn bị tham gia một hoạt động họp báo vào ngày mai.

Thời tiết ở Bắc Kinh đã lạnh lắm rồi.

Trong lúc đóng phim, Tất Chu không đi theo, hai ba tháng không gặp, anh ta lái xe tới đón anh. Không hổ là người đại diện có số có má trong giới, vừa thấy anh anh ta đã hoài nghi hỏi: “Sao mặt mày tí tởn thế, yêu đương rồi à?”

Thẩm Tuyển Ý lười biếng dựa vào ghế sau: “Hoắc Hi nhà người ta còn sắp kết hôn rồi, em yêu đương cũng nào quá đáng chứ?”

Tất Chu sợ tới mức giẫm phải chân phanh: “Yêu thật rồi à?!”

Thẩm Tuyển Ý chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chưa đâu.”

Tất Chu lặng đi: “Thấy cậu thế này thì cũng sắp rồi đây.” Anh ta tiếp tục lái xe lên đường, sau hồi lâu im lặng, anh ta lại mở miệng khuyên giải thấm thía: “Cũng không phải không được yêu đương, nhưng cậu phải báo trước với anh. Tuy là cậu đang thay đổi hình tượng, nhưng dù gì với thành phần fan như thế, chúng ta vẫn phải để bộ phận PR đánh tiếng trước cho fan miễn dịch đã.”

Anh ta dừng một lúc rồi lại chua chát nói: “Hơn nữa Hoắc Hi nhà người ta còn lên thị đế rồi, cậu thì có gì chứ?”

Thẩm Tuyển Ý: “Anh cứ chờ đấy, sang năm em sẽ giật giải ảnh đế về cho coi.”

Tất Chu: “…… Cậu tốt nhất nên thế đi.”

Ở đoàn phim lâu như vậy, công việc đóng phim cũng rất vất vả, Tất Chu không vội sắp xếp công việc cho anh ngay mà cho anh một tuần nghỉ ngơi. Ngày hôm sau Thẩm Tuyển Ý còn đang ngủ nướng, Hạ Nguyên và Vệ Trì đã xách nồi lẩu nhỏ đến gõ cửa nhà anh.

Thẩm Tuyển Ý ngáp ngủ mở cửa cho họ vào, Hạ Nguyên vừa vào phòng đã hưng phấn hỏi: “Anh Tuyển Ý, chúc mừng đóng máy! Cảm giác hợp tác với Tiểu Ngu thế nào ạ?”

Vệ Trì cũng nói: “Bây giờ chắc anh hết gato với em rồi chớ?”

Thẩm Tuyển Ý: “Rốt cuộc tụi bay tới chúc mừng hay tới bà tám hóng hớt đấy?”

[HẾT CHƯƠNG 71]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.