Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 161: C161: Chính là cái tên ăn bám nổi tiếng đó hả



Trương Hạo ngẫm nghĩ chút rồi gật đầu.

Hàn Đông Vũ chỉ nói bảo bọn họ đưa Phương Thủy Y đến chứ không nói là không được dẫn Trương Trần đến. Hơn nữa, nhìn tình hình trước mắt, nếu như bọn họ cứ ngăn cản Trương Trần thì chỉ e Phương Thủy Y vốn đã phòng bị bọn họ, lúc này nói thế nào cũng sẽ không đi.

Trương Hạo và Trương Yến nhìn nhau, sau đó gật đầu, cười nói: “Vậy thì được, đều là người một nhà, đi ra ngoài mở rộng tầm mắt cũng được. Chứ cứ để cậu ta ru rú ở nhà không biết gì, về lâu về dài sẽ thành kẻ vô dụng đấy”.

Phương Thủy Y gật đầu còn Trương Trần thì chau mày lại. Hai người này đúng là thay đổi cũng nhanh quá đi nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều. Dù sao thì anh cũng không biết một số mối quan hệ trong nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa này.

Nhà họ Trương thật không hổ danh, dường như Trương Trần cũng hiểu được tại sao ban đầu Trương Thiên Lỗi đến với khí thế hống hách như vậy rồi.

Xe của những người đẳng cấp thấp một chút ở đây thấp nhất cũng là hai triệu tệ, chứ đâu như Hoài Bắc, xe hai triệu tệ thì chỉ thuộc về những ôm trùm thôi.


Mở cửa xe Maserati ra, Trương Hạo đắc ý nói:

“Sao, Trương Trần, chưa từng ngồi xe xịn như này phải không? Lót một miếng đệm lên chỗ ngồi của cậu đi, đừng làm bẩn xe tôi”.

“Anh ăn nói kiểu gì vậy?”, Phương Thủy Y nói với vẻ không vui. Hai anh em nhà này cứ nhằm vào. Trương Trần mà không tha, nói mấy câu mà câu nào cũng châm biếm anh.

“Được rồi được rồi”, Trương Trần thì cười coi như không có gì. Anh thật sự chưa từng ngồi xe Maserati nên anh cũng không có gì tranh cãi với mấy người này. Tất nhiên với điều kiện là bọn họ không được làm gì quá đáng quá.

Trương Hạo cũng bật cười, không công kích Phương Thủy Y nữa. Đợi đến nơi rồi mới bắt đầu ra tay.

Tiếng xe rú lên, xe Maserati rất nhanh đã phóng vọt đi.

“Chúng ta đang đi đâu đây?”, Phương Thủy Y hỏi.

“Ha ha, đến nơi mà người trẻ tuổi rất thích, đến nơi thì em sẽ biết thôi”, Trương Hạo mỉm cười, không giải thích gì nhiều.

Rất nhanh, mấy chiếc xe cùng lái đến một nơi vô cùng rộng, phía trước là một trang viên vô cùng tráng lệ.

Trương Hạo trực tiếp lái xe vào trong rồi dừng ở chỗ đậu xe.


Trương Trần quét nhìn một lượt qua rèm xe, mặc dù anh ẩn mình ở nhà họ Phương ba năm nhưng điều này không có nghĩa là tâm hiểu biết của anh hạn hẹp. Ngược lại, là người xuất thân từ nhà họ Trương ở thủ đô nên kiến thức của anh cũng nhiều hơn người khác.

Trang viên ở đây xây dựng theo phong cách quý tộc châu Âu, phía trước là bãi cỏ Bình Xuyên. Hiện giờ đang có mấy người cưỡi ngựa ở trên đó.

Lúc Trương Trần đang quan sát thì có mấy người bước lại. Trương Trần chỉ cảm thấy tay mình bị một tay ngọc ngà dùng lực kéo một cái, lúc này anh mới thu ánh mắt lại rồi nhìn về phía Phương Thủy Y.

Anh nhìn theo ánh mắt của Phương Thủy Y thì thấy ngoài mấy người đàn ông ăn mặc có chút hoa hoét thì có Hàn Đông Vũ là người đứng đầu với vẻ mặt đắc ý, thoạt nhìn cũng rất phong độ. Trong tay gã đang nghịch một miếng ngọc, ánh mắt đùa giỡn nhìn về phía Trương Trần và Phương Thủy Y.

“Một tên vô dụng mà Trương Thiên Lỗi cũng không giải quyết được. Là con cháu của nhà họ Trương, hắn ta cũng có năng lực đó chứ”, Hàn Đông Vũ thầm cười trong lòng, trong ánh mắt lóe lên vẻ dâm đãng nhưng nhanh chóng thu ánh mắt lại.

“Yeah! Cậu Trương đến muộn rồi, chúng tôi đến chơi được một lúc rồi đấy”, lúc này một người con trai nhuộm tóc xanh cười, nói.


“Ha ha! Cậu chủ Minh, cậu cũng biết là hôm nay tình huống đặc biệt, tôi đến được cũng không dễ dàng gì mà”.

“Cũng phải, vậy không gây phiền phức cho cậu nữa. Cậu không giới thiệu một chút hai người bên cạnh cậu sao?”, người được gọi là cậu chủ Minh kia chỉ vào phía Trương Trần và Phương Thủy Y, hỏi Trương Hạo.

“Bọn họ ư?”, Trương Hạo cười một tiếng rồi nói: “Phương Thủy Y, người có nhan sắc bậc nhất của nhà họ Trương chúng tôi, các người có biết không? Còn về người con trai này, là người đàn ông của Phương Thủy Y đấy”.

“À, tôi từng nghe nói rồi. Chính là cái tên ăn bám nổi tiếng đó hả?”, một người dáng vẻ thấp cười nói. Phía sau hắn ta còn có mấy cô gái mặc bikini đang cười tủm.

Trương Trần trầm mặc không nói gì, còn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Thủy Y lạnh toát. Cô nhìn Trương Hạo nói với vẻ không vui Là Hàn Đông Vũ bảo anh lừa chúng tôi đến đây?”

“Ha ha! Thủy Y, sao lại nói là lừa đến đây? Tôi biết là trước đây chúng ta từng có hiểu nhầm nhưng thời gian lâu như vậy rồi, cô không cho tôi cơ hội được giải thích, sao phải vậy chứ?”, Hàn Đông Vũ cười nói. Những người khác đều phụ họa vào, còn mấy cô gái đến đây là vật chơi bời thì đầu nhìn Phương Thủy Y với ánh mắt đố ky.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.