Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 163: C163: Bán cả nhà họ đi cũng không được mười triệu tệ



Trương Yến ở bên cạnh kéo tay Phương Thủy Y, an ủi: “Cô đừng sợ, kể cả không được thì vẫn còn chúng tôi cơ mà”.

Làm sao mà Trương Trần không nhìn ra suy nghĩ của đám người này nhưng ai nói là anh chắc chắn sẽ thua cơ chứ.

Lúc này anh cũng không có cách nào giải thích với Phương Thủy Y, giống như ban đầu mua bình hoa kia vậy. Anh nắm chặt tay nhỏ của Phương Thủy Y, nói: “Đừng lo lắng, hãy tin anh”.

Phương Thủy Y do dự một lát rồi mới căn răng gật đầu. Thật ra, chơi một lát thì cô vẫn đồng ý nhưng đám người này là lũ ăn người không thèm nhả xương ra, căn bản là đám người không thiếu gì tiền. Chỉ cần Trương Trần chơi vào thì sẽ không dễ dàng mà thoát thân được.

“Ha ha! Thích thật, nếu hôm nay anh Trương đã đến đây thì tôi cũng không có gì phải e ngại nữa”.

Hàn Đông Vũ cười ha ha, gã cũng không biết Trương Trần lấy đâu ra sự tự tin như thế. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là đây là địa bàn của gã. Hàn Đông Vũ khoát tay một cái, lập tức. có một quản gia vội bước vào.

“Ông Triệu! Dắt hết ngựa của tôi ra đây”.

“Vâng thưa cậu chủ”, rất nhanh trên sân có mười mấy con ngựa, quản gia dẫn mấy người đi cho. chúng ăn.


Hàn Đông Vũ chỉ vào đám ngựa đó nói: “ con này đều là ngựa mới, năng lực cụ thể thế nào thì không ai biết được. Mọi người tùy ý chọn một con may mắn cho mình là được. Tôi nói như vậy anh Trương có thể hiểu không?”

“Ha hai Vậy thì chơi luôn thôi”, Trương Trần cười một tiếng, nói.

“Vậy thì được”, Hàn Đông Vũ gật đầu, trong lòng thầm cười lạnh. Gã không biết Trương Trần lấy đâu ra sự tự tin đến thế nhưng cứ thử rồi sẽ biết.

Gã hỏi thăm dò: “Chúng ta hai triệu một trận, không có vấn đề gì chứ?”

“Được, cứ quyết định như vậy đi..”, cậu chủ Minh lập tức đáp.

Thông thường họ chơi hai trăm ngàn tệ một trận, một ngày chơi mười lượt là được. Nhưng giờ Trương Trần xuất hiện, cộng với giọng điệu ngông cuồng của Trương Trần, do đó cậu chủ Minh lên tiếng đồng ý luôn.

Những người khác cũng gật đầu, với ý là không vấn đề gì.

“Như này... Không ổn lắm nhỉ”, Trương Trần lắc đầu, anh vẫn chưa kịp nói tiếp thì nghe thấy giọng cậu chủ Minh quát lên: “Anh Trương! Anh luôn miệng nói anh có nhiều tiền hơn chúng tôi, thế mà có hai triệu tệ đã sợ rồi?”

“Đúng vậy! Anh Trương nếu sợ thì có thể nói thẳng ra, không sao đâu”, những người khác cũng nói phụ họa vào.

“Không không không..”, Trương Trần cười lắc đầu, nói: “Ý của tôi là hai triệu ít quá, chơi cũng được nhưng chơi lớn chút đi. Mười triệu làm tiền cọc, nếu ai tự tin thì có thể tăng thêm tiền cọc”.

Lúc Trương Trần nói câu này thì mọi người đều trợn trừng mắt, đặc biệt là cậu chủ Minh. Ban nấy hắn ta còn nói người ta là hai triệu tệ không dám chơi. Giờ thì hay rồi, người ta còn nâng lên mười triệu tệ luôn.

Đây chẳng phải là đang tát vào mặt bọn họ sao?


Cậu chủ Minh cắn răng, gật đầu nói: “Chỉ cần anh có thể lấy ra được và cậu Hàn không có ý kiến gì thì hôm nay tôi sẽ chơi cùng với anh”.

Lần này, những người phụ họa không nhiều như ban nãy nữa. Dù sao thì mười triệu đối với họ cũng là con số không nhỏ. Hơn nữa, bọn họ cũng không phải là con cháu trong những gia tộc lớn nên không thể nào so sánh với Hàn Đông Vũ và cậu chủ Minh được.

Hàn Đông Vũ cũng ngây người ra, gã càng lúc càng không hiểu nổi người đàn ông mặc đồ vỉa hè này. Nhưng nếu đã như này thì gã đường đường là cậu chủ nhà họ Hàn tất nhiên sẽ không thể yếu thế được. Hơn nữa, gã cũng phải nhân cơ hội này hạ gục Trương Trần và Phương Thủy Y.

“Vậy thì được”, Hàn Đông Vũ nói một câu chắc nịch: “Vậy theo như lời của anh Trương đi, đặt cược mười triệu tệ”.

Hàn Đông Vũ vừa dứt lời, gã liền đập lên bàn một chiếc thẻ ngân hàng, tiếp đó mấy người cũng lấy ra mười triệu.

“Anh Trương”, Hàn Đông Vũ cười nói.

Anh em Trương Hạo và Trương Yến cũng nhìn Trương Trần, bọn họ muốn xem tên nhà quê khẩu khí lớn này đến lúc quan trọng có thể lấy ra được hay không?

Trương Trần cũng không khiến mọi người thất vọng, anh lắc đầu nói: “Hiện giờ tôi không lấy ra được nhưng... Tôi có thể viết giấy nợ, nếu các người thắng tôi thì tất nhiên tiền sẽ dâng lên cho các người”.

“Xời, đừng giả vờ nữa, được thì được, nếu không lấy ra được mười triệu tệ, đến lúc đó cứ coi như đưa anh đến đồn công an thì chúng tôi vẫn chịu thiệt”.


“Không lấy được tiền ra thì giả bộ làm gì, khoác lác không kém đâu nhỉ, đúng là tên vô dụng, nhanh cút đi”, đám phú nhị đại hừ lạnh khinh bỉ. Sở dĩ bọn họ nói như vậy, một là muốn giúp sức thêm cho Hàn Đông Vũ, hai là bọn họ đều có thực lực này.

“Không sao”, Hàn Đông Vũ ha hả cười, gã còn mong Trương Trần nói câu này quá ý chứ.

Đến lúc Trương Trần thua không có tiền thì chẳng phải gã sẽ có thể tùy ý xử lý Trương Trần rồi sao?

Vừa nghĩ đến lúc có thể hành hạ Trương Trần, bắt Trương Trần phải đứng ở một bên nhìn mình *vui đùa với Phương Thủy Y là trong lòng gã đã thấy sảng khoái vô cùng. Gã ngay lập tức gọi một luật sư đến, cười nói: “Chúng ta nên tin vào anh Trương, ghi nợ thì ghi nợ, không vấn đề”.

“Trương Trần, anh điên rồi à?”, Phương Thủy Y lớn tiếng hét lên. Nhìn thấy luật sư đến, cô liền thấy không ổn. Chỉ cần ấn dấu vân tay thì sau khi thua họ sẽ dùng cái gì để trả đây?

Bán cả nhà họ đi cũng không được mười triệu tệ.

“Thủy Y! Cô không cần lo đâu, tôi đã nói rồi, trận thứ nhất chơi vui thôi, thăng thì thuộc về anh ta còn thua thì tính là của chúng tôi”, Hàn Đông Vũ vội nói. Cơ hội lớn thế này làm sao có thể để Trương Trần chạy thoát được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.