Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 172: C172: Ai bảo với ông đây là đồ giả



Sắp xếp xong xuôi cho khách khứa bên ngoài, cuối cùng nhà họ Trương chia thành mấy bàn, tổ chức tiệc ngay trong sảnh lớn có viết mấy chữ nhà họ Trương to đùng.

Già trẻ lớn bé của nhà họ Trương đều có mặt, còn có cả một số khách khứa bên ngoài, nói tóm lại, số người cũng khá đông.

Giờ lành không thể chậm trễ, bắt đầu từ việc. mở rượu, tiếp đó là từng món ngon được bày lên, bữa tiệc có thể mở màn được rồi.

“Bố, chúc bố sống khỏe sống thọ, ngày ngày. tháng tháng đều bình an!”

Trương Thông - con trai cả của ông cụ Trương lên tiếng trước, lấy ra một hộp trà, nói xong những lời chúc tục, nhanh chóng nở mặt nở mặt trước mặt ông cụ.

Ngay cả người không hiểu về trà cũng có thể ngửi được một hương thơm thấm đẫm ruột gan, và tất nhiên, nếu đã là quà tặng trong tình huống kiểu này, tất nhiên giá trị của món quà sẽ không hề ít.

Chỉ nghe thấy Trương Thông cười nói: “Bố, con biết mấy năm nay bố thích thưởng thức trà ngon, đây là Đại Hồng Bào thu hoạch vào vụ Xuân Thu, được thu hái từ những ngọn lá tươi non nhất!”

Rõ ràng Trương Thông cũng coi như hiểu ý ông cụ, ông cụ Trương liền cười híp mắt, gật gù nói: “Tốt lắm, tốt lắm...”

“Hì, đây là điều con nên làm thôi mà!”, Trương Thông cười nói, nhanh chóng pha trà cho ông cụ Trương.

“Bố, con không nhiều tiền bằng anh cả, nên quà của con cũng không phải thứ gì quá đắt đỏ, chỉ là một tấm bùa bình an, mong bố luôn được khỏe mạnh bình an!”


Con trai thứ hai nhà họ Trương - Trương Lập cũng lấy một miếng ngọc bội từ trong hộp gấm ra.

Liền sau đó là một giọng nữ, người nói là vợ Trương Lập: “Bố, bố đừng nghe chồng con nói có vẻ dễ dàng như thế, một tháng trước anh ấy đến Ngũ Đài Sơn một chuyến, miếng ngọc này là do anh ấy bước từng bước rồi dập đầu từng cái, dập đủ 1000 lần mới xin về được đấy ạ!”

“Gì cơ?”, đám người nghe thấy vậy liền nhao nhao kinh hãi, không cần biết miếng ngọc này giá trị ra sao, chỉ với tấm lòng hiếu thảo này thôi cũng đã khiến mọi người không thể bắt lỗi được gì rồi.

Lúc này mọi người mới phát hiện ra trên trán Trương Lập đeo băng-đô, mới đầu họ còn tưởng rằng Trương Lập cũng yêu thích thứ đồ của giới trẻ, không ngờ lại dùng nó để che giấu vết thương.

Mà cũng chính vì Trương Lập cố ý che giấu nên mới khiến ông cụ Trương gật gù liên hồi, khen ngợi không ngứt lời.

“Rất tốt, con có lòng rồi, nhưng đừng nên làm tổn hại thân thể, nếu không bố cũng không an tâm đâu!”, ông cụ cười ha hả, bảo mọi người rót rượu cho mình và Trương Lập uống với nhau.

Cảnh tượng này đập vào mắt khiến tất cả mọi người đều cảm thán, đúng là “đạo cao một thước, ma cao một trượng”, coi như lần này Trương Lập đã “đè đầu được Trương Thông rồi.

Phải biết là ông cụ Trương nhiều tuổi rồi, thường ngày vốn dĩ không chạm vào rượu, dù là đón tiếp khách quý thì cũng luôn lấy trà thay rượu, nhưng Trương Lập lại không để trong lòng, trong một gia tộc lớn như nhà họ Trương, đây là tình huống có thể nói lên rất nhiều điều.

Tiếp đó đến lượt con trai thứ ba, thứ tư và con gái của ông cụ Trương.

Tổng thể mà nói, nếu so với con trai thì đám con gái của ông cụ Trương tặng ông ta những món đồ giá rẻ hơn hẳn.

Nhà họ Trương này về sau là của đám đàn ông, còn đối với con gái, ông cụ cho ăn nhưng sẽ không giao gia nghiệp cho bọn họ, bởi vậy nên bọn họ cũng không nhất thiết phải cố quá làm gì.

Chỉ cần có thể sống tiếp được, về sau nên thế nào thì vẫn là thế ấy thôi.

Chúc tụng xong hết một lượt, nhưng chỉ có mỗi mình Trương Lập là được uống rượu của ông cụ Trương.

Cuối cùng, đến phiên Trương Quốc Hồng, bà ta là con gái của ông cụ, tất nhiên cũng sẽ phải tặng quà rồi.

Nhưng sau khi nhìn thấy lễ vật của người khác, rồi lại nhìn quà tặng của mình, bà ta quả thật không thể nào lôi nó ra nổi.

Một cái nhẫn đeo ngón cái, tuy nó là món đồ đắt nhất mà họ mua được, nhưng ở một nơi như thế này lại lộ rõ sự rẻ mạt.

“Ông mau đi đi", Trương Quốc Hồng đẩy đẩy chồng mình, kế đó Phương Thiên Bàng mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đành lấy chiếc nhãn đeo ngón cái ra.


“Bình hoa của chúng ta đâu, mau đưa cho bố đi, nếu để bố lấy chiếc nhẫn kia ra thật thì chắc chắn sẽ bị người ta châm chọc!”

Trương Trần vội nói với Phương Thủy Y, trong tình cảnh thế này, mà Trương Quốc Hồng lại là con gái, nếu tặng ông cụ chiếc bình Lựu Ảnh thì chắc chăn có thể nở mày nở mặt.

Phương Thủy Y gật đầu, vội vàng đưa đồ cho Phương Thiên Bàng, đồng thời nói sơ qua về giá trị của món đồ, ngay lập tức khiến hai mắt Phương Thiên Bàng sáng rực.

Ông ta nhanh chóng ôm chiếc hộp đi lên trước, sau đó mở hộp ra, cười nói: “Bố, đây là lễ vật của Hồng Hồng tặng bố, chiếc bình Lựu Ảnh!”

Câu này vừa dứt, ngay tức thì khiến tất cả mọi người khiếp sợ nhìn chăm chằm vào Trương Quốc Hồng.

Nhà họ Phương cũng chỉ là một gia đình nhỏ, đồng thời cũng chẳng được coi trọng, từ bao giờ đã có thể bỏ ra nhiều tiền tới vậy để mua đồ cổ kia chứ?

Lễ nào? Trước đó bọn họ đã sớm liên hệ với Hàn Đông Vũ rồi, và chiếc bình Lựu Ảnh này là đồ do Hàn Đông Vũ chuẩn bị?

Nghĩ tới chiếc Ferrari phiên bản giới hạn bên ngoài, tất cả mọi người liền suy đoán.

Đúng lúc này, bỗng có người phát ra tiếng cười lạnh.

“Trương Quốc Hồng ơi là Trương Quốc Hồng, cô vẫn không biết xấu hổ hệt như trước kia, trong ngày vui lớn như thế này mà lại lôi đồ giả ra để lừa người, làm vậy thì có gì hay ho đây?”

Mọi người cùng nhìn lại liền phát hiện người lên tiếng là Trương Lập - người đã tặng ông cụ miếng ngọc bội phải dập đầu 1000 cái mới xin về được!

Phương Thiên Bàng kinh hãi nhìn con gái mình, còn Phương Thủy Y thì lại nhìn Trương Trần.


Anh không biết mối quan hệ giữa người nhà họ Trương và Trương Quốc Hồng ra sao, nhưng có thể thấy rõ được Trương Lập và Trương Quốc Hồng luôn đối chọi với nhau.

“Ai bảo với ông đây là đồ giả?”, Trương Trần thản nhiên cất lời.

Trương Lập khinh thường liếc Trương Trần, chỉ là thằng rể ăn nhờ ở đậu tại nhà họ Phương, còn lâu mới đủ tư cách nói chuyện với ông ta, thế nhưng vì để gợi lên câu chuyện tiếp theo, ông ta vẫn quyết định trả lời.

“Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết là được, bởi vì chiếc bình Lựu Ảnh thật sự đang ở chỗ tôi!”

“Gì cơ?”, giờ thì tất cả mọi người đều thực sự ngây ra như phỗng rồi, món đồ Trương Quốc Hồng tặng là hàng giả, quả thật đã tát thẳng vào mặt ông cụ Trương.

Không có nhiều tiền cùng lăm chỉ bị chê bai vài câu là nghèo khó rách nát, nhưng nếu xài đồ giả thì quả thật là có vấn đề về nhân cách.

Ông cụ Trương cũng nhìn về phía Trương Lập: “Những gì con nói là thật à?”

“Bố, con đâu dám dối gạt bố chứ, chiếc bình Lưu Ảnh này là lễ vật Thiên Lỗi tặng bố, vì tìm món đồ này mà thằng bé bị tai nạn giao thông, nhưng cũng may tất cả đều đáng giá!”

Lúc này mọi người mới phát hiện, trong đám con cháu trẻ tuổi quả thật không thấy Trương Thiên Lỗi đâu!

Trương Trần nghe thấy vậy tức thì nhíu mày, Trương Thiên Lỗi là con trai của Trương Lập, giờ thì hay rồi đây, không ngờ vì để tránh bị mất mặt mà Trương Thiên Lỗi lại đi bịa ra lời nói dối bị tai nạn giao thông!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.