Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 195: C195: Xem ra không thể trông chờ bên thằng ba nữa rồii



Nhìn một đám người lộn xộn, nằm gào khóc trên mặt đất, Mạc Khai Sam mới quay sang Trương Trần, lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể đi rồi chứ?”

“Họ đã thanh toán xong xuôi cả rồi còn mỗi ông thôi đấy!", Trương Trần thản nhiên nói, sau đó bước lên trước cầm lấy cây gậy, xoay xoay trong tay.

Cảm giác một cơn gió mạnh ập vào mặt, Mạc Khải Sam khế giật mí mắt. Tên khốn này lại dám đụng cả vào ông ta à?

“Cậu nhóc, cậu tưởng có nhà họ Mạc che chở cho mình thì tôi không dám làm gì cậu sao?”, Mạc Khai Sam lớn tiếng nói.

Mạc Phi Nhi nắm chặt tay, lúc đầu cô ấy đã nói Mạc Khai Sam có chút quan hệ ở thủ đô. Nếu có thể, cô ấy cũng không muốn Trương Trần ra tay với Mạc Khai Saml

Mặc dù nhà họ Mạc cô không sợ nhưng nhà họ Mạc cũng không phải là miếng sắt. Từ vụ đuổi giết lần trước cũng có thể thấy trong nhà họ Mạc chắc chăn có nội gián chỉ là bây giờ họ vẫn chưa điều tra ra.

Trương Trần bỗng nhiên nở một nụ cười, chậm rãi xoay cây gậy nói: “Ông sợ cái gì? Ông đã lớn tuổi như vậy rồi, ngộ nhỡ phải vào quan tài thì cũng không tốt, nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống lại không thể tha...”

“Cậu có ý gì?” Mạc Khai Sam nói.


“Còn cần tôi nhắc sao?”, Trương Trần ước chừng cây gậy.

“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?”, Mạc Khai Sam trầm giọng hỏi.

“Ha haI”, Trương Trần lắc đầu cười: “Tôi nghe Mạc Phi Nhi nói rồi, ông cũng có chút quan hệ ở thủ đô nhưng tôi không có hứng thú với những thứ đó”.

“Như vậy nhé, lùi một bước để nói cho rõ, dù ông có thế lực không kém nhà họ Mạc nhưng hôm nay ông cũng không thể thoát khỏi đây đâu. Tôi không có gì để mất, tôi dám chơi, ông... có dám không?”

Khuôn mặt già nua của Mạc Khai Sam tối sầm đi, tên khốn này đúng là một tên lưu manh!

Ông ta không dám đánh cược, giống những gì Trương Trần nói, ông ta không dám chơi! Ít nhất hiện tại không biết nhìn xa trông rộng!

“Được được được..”, Mạc Khai Sam tức đến bật cười, liên tục nói ba chữ “được”.

“Trương Khánh Long ơi là Trương Khánh Long, lần này tôi thật sự mở mang tầm mắt, không ngờ ngay cả người nhà họ Mạc mà các người cũng mời được. Lần này Mạc Khai Sam tôi thừa nhận mình xui xẻo, tương lai của chúng ta còn dài, tại đây, tôi muốn nói với các người một tiếng xin lỗi!"

Mạc Khai Sam nghiến răng nói từng chữ một, hôm nay quả thật ông ta rất xui xẻo, nhưng như những gì ông ta nói, tương lai còn dài, hôm nay xong rồi nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc!

Mấy năm nay, Mạc Khai Sam cũng không phải lăn lộn vô ích, đến thủ đô cũng không vô ích. Mặc dù ông ta vạch rõ với nhà họ Mạc nhưng nhà họ Mạc cũng không hề nể nang sao?

Nói xin lỗi rồi, Mạc Khai Sam dẫn người ra khỏi nhà họ Trương!

Mấy chiếc xe bên ngoài lập tức nổ máy, những người Nam Kim Cương dẫn đến lập tức đưa các cậu chủ đến bệnh viện!

Lúc nấy có Mạc Phi Nhi ở đó trấn giữ, họ không dám đưa đến bệnh viện!


“Chú Mạc, chuyện này cứ bỏ qua vậy sao?”, trên xe, Hàn Minh Hà nghiến răng nói.

“Cứ thế mà xong? Hôm nay thể diện của tôi đã bị quăng xuống đất mặc người ta giãm đạp rồi mà còn có thể xong chuyện à?”, Mạc Khai Sam đanh giọng rít lên.

“Vậy..", Hàn Minh Hà khó hiểu nói, có nhà họ Mạc ra mặt, dù ông ta không muốn cho xong chuyện cũng không được.

“Hừ, đưa điện thoại đây, nhà họ Mạc bị tôi khống chế nhưng cũng chỉ có một mình nhà họ Mạc, còn lại chỉ đành để nhà họ Hàn các cậu tự mình xử lý. Tôi ngược lại muốn xem thử nhà họ Mạc có thể một tay che trời ở thủ đô không”.

Mạc Khai Sam lấy điện thoại ra bấm số, một lát sau, nụ cười lạnh lùng của ông ta bỗng biến mất, thay vào đó là sắc mặt nịnh nọt.

“Anh Điền, bên này của em gặp một chút chuyện!”

“Là nhà họ Mạc ở thủ đô...”

Một lát sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói già nua: “Cậu Mạc, ba năm trước cậu giúp tôi một lần, lần này nhà họ Điền trả lại cho cậu, cậu không

cần lo lắng chuyện nhà họ Mạc nữal”


“Vậy tốt quá, cảm ơn anh!”, Mạc Khai Sam cúp máy, ánh mắt hiện lên vẻ tàn độc.

“Chú hai, chú báo cho bên đại ca của chú, xem ra không thể trông chờ bên thằng ba nữa rồi!", Mạc Khai Sam cúp máy, hừ một tiếng nói.

Hiển nhiên ông ta hơi bất mãn chuyện lúc nấy Hàn Minh Ninh dẫn người đi!

Trong đại sảnh nhà họ Trương, vết máu trên sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lúc này hầu hết người nhà họ Trương vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Có thể nói cả đời này họ sẽ không bao giờ quên mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Một kẻ vô dụng bước vào nhà họ Phương chỉ biết ngây ngốc trong nhà, thế mà hôm nay lại bộc lộ ra khía cạnh hiểm ác như vậy. Nếu không phải người nhà họ Trương biết trước đây Trương Trần là dạng người gì thì cũng xem anh thành con cháu của gia tộc lớn nào đó rồi!

“Ha ha, xem như đã giải quyết xong các vấn đề bên ngoài, bây giờ chúng ta nói về chuyện nội bộ đi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.