Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 198: C198: Công văn trên tay con nhiều quá rồi chia bớt một nửa đi



“Cậu là một người thông minh!” Trương Khánh Long gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Cậu biết tình thế trước mắt chứ?”

“Nhà họ Mạc lúc này không thể che chở nữa, cậu lại phế bỏ con cháu của mười mấy gia tộc như nhà họ Hàn, mối ân oán này e là không chết không kết thúc, cậu có từng nghĩ tới tương lai, nghĩ tới Phương Thủy Y chưa?”

Trương Trần chau mày hỏi: “Ý ông là sao?”

“Tôi nói rồi, cậu là một người thông minh, chuyện của nhà họ Phương tôi cũng nghe ngóng được một chút, bà Phương muốn hai người li hôn, nhưng Thủy Y lại là người trọng tình trọng nghĩa, vì vậy vẫn không đồng ý, thế nhưng mọi chuyện đã không còn như trước nữa rồi!”

Trương Khánh Long thở dài nói: “Đừng trách tôi nói thẳng, cậu đề nghị li hôn với Thủy Y đi, nếu nhà họ Hàn ở đẳng sau có gây rắc rối, tôi cũng có thể giúp cậu đối phó được, lần này, cậu đắc tội quá nhiều người rồi, những lời vừa nãy tôi nói bên ngoài đều là lời xã giao thôi!”

“Cả nửa thế lực quyền quý của tỉnh An Hoa đấy, trừ phi các người mãi mãi sống trong nhà họ Trương nếu không, tôi thật sự không còn cách nào đảm bảo sự an toàn cho mấy người, mà hai người li hôn là kết cục tốt nhất rồi!”

“Tất cả mâu thuẫn bây giờ chủ yếu đều nằm trên người cậu, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ lập tức làm thủ tục, tới lúc đó nhà họ Hàn có muốn cũng không thể làm gì!”

“Hahal” Trương Trần cười khẩy, anh biết ông cụ Trương nói đúng, người là do anh phế, nhưng chuyện trước mắt đã không còn quan trọng rồi, bây giờ người nhà họ Hàn đều biết anh!


“Trương Trần, cậu cứ suy nghĩ cho kĩ đi, hiện giờ đây là cục diện tốt nhất rồi, cậu ra nước ngoài, nếu muốn làm gì tôi sẽ dốc sức giúp đỡ, chắc chẳn cậu có thể làm được gì đó!”

Trương Khánh Long lại nói, ông ta không phải xem thường Trương Trần, ngược lại ông ta còn rất tán thưởng anh, vừa nấy ở bên ngoài lúc đối mặt với đám người Mạc Khai Sam anh còn có thể gặp nguy không loạn, vô cùng bình tĩnh, chỉ tiếc cái khí chất này không ai trong số con cháu của nhà họ Trương có được!

Nhưng lúc này thật sự không còn cách nào tốt hơn nữa rồi!

“Ông cụ, ông nói những lời này, chẳng qua chỉ là sợ nhà họ Hàn sẽ quay lại phản pháo đúng không?”,

Trương Trần hỏi!

“Đúng vậy!”, Trương Khánh Long cũng không vòng vo nữa, điều ông ta lo lắng không chỉ có nhà họ Hàn!

Trương Trần lắc đầu cười: “Vậy ông đã từng nghĩ, đám người của Trương Chí Hào tại sao lại tới trước, sau khi tôi và Hàn Minh Ninh nói chuyện cùng nhau, tại sao ông ta lại rút lui? Dựa vào đâu mà tôi lại dám nói những lời này?”

“Ừm?”, Trương Khánh Long trầm mặc một lúc, lướt qua mọi chuyện trong đầu một lần sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại, cực kì sợ hãi nói: “Cậu...Cậu...”

Trương Trần cười haha nói: “Ông cụ, ông cũng là một người thông minh đấy, còn về phía Thủy Y, tôi nói rồi, chỉ cần cô ấy muốn li hôn, chỉ cần cô ấy gật đầu, tôi không có bất kì ý kiến nào!”

Trương Khánh Long khốn khổ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cứng nhắc gật đầu, nếu những người kia đều là vì Trương Trần mà tới, vậy thân phận của Trương Trần rốt cuộc là thế nào?

Ông ta đã nói mà, nếu Phương Thủy Y có loại thủ đoạn này vậy Trương Quốc Hồng cũng sẽ không bị nhà họ Phương đá ra, đám con cháu nhà họ Trương cũng sẽ không dám làm khó bọn họ!

Cách hiểu này, có lẽ mới hợp lô gíc.

Nhưng, Trương Trần làm tất cả những chuyện này thế nào, chẳng phải Trương Trần chỉ là một tên phế vật qua ở rể, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn sao?


Nhưng cho dù là thế nào, Trương Khánh Long cũng sẽ tình nguyện tin là Trương Trần gọi mấy trợ thủ này tới, dựa theo sự hiểu biết của ông ta về Phương Thủy Y, chuyện này là không thể.

Sau cơn khiếp sợ, Trương Khánh Long liền hiểu ra, ông ta cười khẩy: “Về đi, tôi tiễn các người!”

“Được, làm phiền ông rồi!", Trương Trần cười sau đó theo Trương Khánh Long ra ngoài, ở phía trước đám người Phương Thủy Y vẫn đợi ở đó!

“Ông chủ Triệu, ông chủ Tôn, hai người đi đường cẩn thận!", Trương Khánh Long cười nói!

Sau khi chào hỏi, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đưa gia đình Trương Trần rời đi.

Bọn họ vốn định ai về đường nấy, nhưng lo rằng nhà họ Hàn sẽ cản đường, vì vậy bọn họ đi cùng nhau.

Nhìn đoàn xe rời đi, mắt Trương Khánh Long híp lại, sau đó ông ta trầm giọng nói: “Theo tình hình trước mắt, bây giờ, mọi quyết định của nhà họ Trương đều phải thông qua tôi, còn nữa, con trai, công văn trên tay con nhiều quá rồi, chia bớt một nửa đi!"

Nghe vậy, người nhà họ Trương lại biến sắc, Trương Khánh Long rõ ràng là đang muốn thu hồi quyền lực, mặc dù bọn họ vẫn phụ trách việc quản lý kinh doanh, nhưng lại không có quyền quyết định cuối cùng!

“Bố!”, mấy người Trương Thông, Trương Lập vội vàng nói.


“Không cần nói nhiều nữa, chờ tới khi họp gia đình rồi nói tiếp, các con về trước đỉi!", Trương Khánh Long vẫy.

“Lão Bình, sắp xếp người ngầm đi theo, dù sao đây cũng là tỉnh An Hoal”, Trương Khánh Long ra lệnh.

Quản gia gật đầu, sau đó do dự nói: “Ông chủ, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay. không!”

“Không sao!”, Trương Khánh Long nói.

Lúc này quản gia Lão Bình mới gật đầu nói: “Ông chủ, ông thật sự cảm thấy đám người Hoài Bắc và nhà họ Mạc ở thủ đô, thật sự là đến vì Phương Thủy Y sao?”

“Nói thật lòng, lão Bình theo ông chủ nhiều năm như vậy rồi, cân nhắc kĩ một chút, sẽ dễ dàng nhận ra Phương Thủy Y không thể có bản lĩnh đó, ngược lại, ngay từ lúc bắt đầu không hề sợ hãi khi rơi vào nguy hiểm, lại còn bình tĩnh như vậy, giống như là người đã từng trải qua rất nhiều sóng gió...

“Hơn nữa ông chủ có để ý không, mấy người của Triệu Chí Hào sau khi đưa ra quyết định đều theo bản năng nhìn cậu ta một cái, chuyện này e là...?”

Trương Khánh Long nghe xong cũng giật mí mắt, nếu không phải Trương Trầng hội ý với bọn họ, đúng là ông ta cũng không dám nghĩ tới!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.