Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 251: C251: Không ngờ mấy người này lại ghê tởm đến thế



Trương Trần nhận được điện thoại lập tức chạy đến nhà máy dược phẩm. Triệu Chí Hào vội đến đón, nói ngắn gọn tình hình ở đây.

Trương Trần nhíu chặt mày nói: “Chuyện mà ông nói với tôi chính là một người chết vì ăn đồ ở nhà ăn và một người đột tử vì làm việc quá sức sao?”

“Cậu Trương, thật xin lỗi!”, Triệu Chí Hào cúi đầu nói: “Chúng tôi vẫn chưa điều tra rõ ràng, bên phía người nhà lại không đồng ý cho khám nghiệm tử thi, bọn họ đã nhận định là hai nguyên nhân này”.

“Chuyện lớn như vậy mà, đương nhiên Vu Ấu Hoa càng có lý do để đến niêm phong nhà máy của chúng ta. Bây giờ chúng ta đã đầu tư gần như toàn bộ tài chính vào đó, mặc dù ký rất nhiều đơn hàng nhưng tới hẹn lại không thể giao hàng thì tiền bồi thường sẽ không chỉ tính bằng con số thiên văn đâu!”

Trương Trần cũng khá tức giận, anh nhìn về phía nhà máy gần đó, mọi thứ bên trong còn mới tỉnh như một đứa trẻ sơ sinh nhưng bây giờ đứa trẻ này lại phải đối mặt với khó khăn.

“Ông có chắc hai người đó đã chết chứ?”, Trương Trần trầm giọng hỏi.

“Chuyện này có thể chắc chắn, thi thể đặt ở đó, chỉ là tạm thời không biết nguyên nhân tử vong thôi. Chỉ cần đến gần thi thể, mấy người đó sẽ hung hăng đánh người”, Triệu Chí Hào nói.


“Không đúng, không thể có chuyện trùng hợp như vậy được”, Trương Trần lắc đầu.

Từ lúc Vu Ấu Hoa ra tay, Triệu Chí Hào sàng lọc lại công nhân viên trong nhà máy lần nữa. Mọi người đều thống nhất đến bệnh viện thành phố để khám, không thích hợp lập tức bị loại, mà họ có thể ở lại chỗ này cũng đủ để chứng minh cơ thể khỏe mạnh.

Chỉ với một bữa cơm và tăng ca một đêm mà đã có thể chết người, cái này có gì khác với uống nước lạnh cũng bị sặc chết chứ?

“Nhất định phải biết được nguyên nhân tử vong của họ”, Trương Trần nói ngay: “Tôi đi cản đám phóng viên đó, ông tìm một người tháo vát việc đến đây cho tôi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi!”

“Tôi hiểu rồi!", Triệu Chí Hào gật đầu, chẳng mấy chốc ông ta đã dẫn một thanh niên chừng hai mươi tuổi đến. Cậu ta lập tức cung kính nói khi thấy Trương Trần: “Anh Trương có gì dặn dò”.

“Như thế này, lát nữa cậu trà trộn vào đó xem nguyên nhân cái chết của hai người kia, cách nhận biết cũng rất dễ. Cậu chỉ cần quan sát tình huống đại khái là được, tôi dạy cậu...”

Trương Trần nói cách phân biệt theo thứ tự, mặc dù chỉ vài câu không thể khiến một người bình thường trở thành bác sĩ chuyên môn, nhưng ít nhất có thể nhận biết nguyên nhân cái chết vẫn không thành vấn đề!

Chẳng mấy chốc, sau khi dặn dò xong, Trương Trần đeo khẩu trang lên cùng Triệu Chí Hào bước về phía trước.

“Ông chủ Cổ, giám đốc Triệu, xin hỏi hai người giải thích thế nào về vấn đề bóc lột công nhân và ăn đồ không đủ tiêu chuẩn gây chết người?”

“Xin hỏi, có phải Mạt Lâm ỷ thế ức hiếp người, cố ý bóc lột, chèn ép họ không?”


“Xin hỏi, tập đoàn Mạt Lâm giải quyết chuyện lần này thế nào, muốn điều tra đến cùng hay chỉ đơn giản giải quyết bằng tiền?”

Hai người vừa bước vào, đám phóng viên đã nhao nhao lên. Nếu không phải có bảo vệ ngăn lại, e là mấy cái micro đã bị dúi vào cổ họng, vào mắt Trương Trần và Triệu Chí Hào rồi.

“Tôi nói lại một lần nữa, đây là vu khống!”, Triệu Chí Hào hơi đau gan lớn tiếng nói.

“Không có lửa làm sao có khói, xin hỏi ông chủ Mạt Lâm, ông chủ Cổ nghĩ gì về chuyện này?”, có phóng viên tiếp tục hỏi.

Trương Trần thờ ơ nói: “Chúng tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này, còn đây có phải vu khống hay không, cũng như về vấn đề của tập đoàn Mạt Lâm, tôi sẽ công bố chân tướng cho mọi người sau!”

“Tôi đã nộp đơn cho cơ quan có thẩm quyền để xin phép được khám nghiệm tử thi. Nếu là vấn đề của Mạt Lâm chúng tôi thì chúng tôi sẽ nhận hết mọi trách nhiệm!”

“Đồ khốn kiếp, tôi đánh chết tên súc sinh này. Anh tôi đã chết rồi, ông còn muốn chia năm xẻ bảy anh ấy ra à? Ông còn là người không? Hôm nay tôi phải đánh chết ông”.

Trong đó có người nhà của một người chết vừa rời tầm mắt, lập tức dẫn người nhà mình cầm ghế đi đến bên này, một bên khác cũng ra tay.


Dù sao sức chịu đựng của Trương Trần cũng đã được mài giữa đến giới hạn cao nhất, có loại mỉa mai, sỉ nhục nào mà anh chưa từng chịu đâu, đây quả thật chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng Triệu Chí Hào lại không nhịn được, từ khi nào mà mấy tên chân tay lấm lem bùn đất có thể la hét quát tháo với ông ta, ông ta cũng là một trong những ông lớn của Hoài Bắc mà

Lúc này, thanh niên lúc nãy chạy đến, nói nhỏ bên tai Trương Trần: “Anh Trương, tôi đã kiểm tra theo cách của anh, không phải tự nhiên mà họ chết, đây là ngân châm anh đưa cho tôi”.

Trương Trần híp mắt, trong đó có một cây châm đã chuyển sang màu đen. Điều này chứng tỏ có một người bị trúng độc mà chết!

“Quả đúng là người chết vì tiền, chim chết vì mồi mà. Đám này đúng là người sau tàn nhãn hơn kẻ trước!", ánh mắt Trương Trần trở nên cực kỳ lạnh lùng.

“Tôi hoài nghi là có thể những người này bị giết chết bởi một kẻ bị sai khiến, mục đích thứ nhất là để tập đoàn Mạt Lâm trở thành mục tiêu của dư luận, như vậy sẽ làm tập đoàn Mạt Lâm tổn thất nặng nề, thứ hai, mấy người này sẽ nhận được không ít lợi ích”, Trương Trần bình tĩnh nói.

“Đáng chết, không ngờ mấy người này lại ghê tởm đến thết”, Triệu Chí Hào siết chặt näm đấm, loại thủ đoạn này mà Bạch Thu Nghiệp cũng có thể nghĩ ra được, quả không hổ là ông trùm tàn ác của thành phố Trường Minh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.